Mạnh Kiều tìm được cái trống bé cho trẻ con không biết từ đâu, đánh tùng tùng loạn nhịp. Ba người Nghiêm Mục khởi động SUV thắng lợi trở về, rau dưa và thịt tươi nhét đầy cả cốp xe, còn có một chuỗi dài đồ ăn vặt. San San mặc váy xinh cầm theo túi lớn túi nhỏ xuống. Tiểu Kiều muốn giúp cô bé, nhưng lại bị cô bé kiên quyết từ chối.
Mạnh Kiều ôm Nghiêm Mục vừa xuống xe: “Anh thông minh thật đó. Về sau nếu anh là người làm công cho nhà tư bản, có phải nhà ở cũng bị dọn sạch luôn không!”
“Đừng quậy.” Nghiêm Mục xoa xoa tóc cô.
Mọi người dọn tất cả đồ xuống phòng ăn, Mạnh Kiều đã bày biện chỉnh tề bếp điện và đĩa đồ ăn. Trong nồi sôi ùng ục ùng ục trà gừng đường đỏ, xua đi giá lạnh của mùa đông. Trong phòng treo đèn lồng đỏ thẫm được vẽ tay, trên đèn lồng là chữ “Phúc” xiêu vẹo do San San viết.
Bọn họ chưa bao giờ qua một năm hoảng loạn đến vậy.
Nước trong nồi sôi sùng sục bốc khói, Bạch Thần vui vẻ đổ gói vị lẩu mà vừa rồi mình mới trộn ra, dầu đỏ tan ra trong nồi, bốc lên mùi cay thơm ngào ngạt. Không khí trong phòng đều vui vẻ, mọi người vui vẻ ăn Tết thay thế cho không khí vốn lạnh băng.
Thịt kho tàu và sườn kho tàu ở trong nồi mà Nghiêm Mục làm đã tỏa ra mùi thơm ngát, Mạnh Kiều nuốt nước bọt, mở vung lên lén lấy ra một miếng thịt còn chưa mềm.
“Còn chưa được mà?”
“Ăn siêu ngon!” Mạnh Kiều khoa tay múa chân: “Bây giờ em cảm thấy em có thể ăn hết được.”
Màn đêm dần dần buông xuống.
Mọi người không nhà để về, hiện tại là người nhà của nhau. Đây là năm đầu tiên không có chương trình chào xuân, không có cơm tất niên, không có “Đêm khó quên”, nhưng mọi người ở chỗ tránh nạn dựa theo phong tục tập quán của địa phương mình dùng nguyên liệu nấu ăn hiện có làm ra một món đồ ăn hương vị đặc biệt.
Đồ ăn bày đầy một bàn, Mạnh Kiều ăn mỗi món một miếng cũng no rồi.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Bạch Thần trải qua Tết Âm Lịch bình thản nhất, không có Giáo Hội đuổi bắt, chỉ có một đám bạn bè xa lạ. Tiểu Kiều và Hạ Tinh Thần đều uống rượu, Hạ Tinh Thần vui vẻ đến hơi “tây tây”, say rượu nắm tay Tiểu Kiều. Tiểu Kiều chưa từng thấy dáng vẻ say rượu của cậu, cũng không cảm thấy mạo phạm, mà cảm thấy cực kỳ đáng yêu. . Nha𝓃h 𝓃hất tại — T𝘳𝗨mT 𝘳𝘂yệ𝓃.𝙑𝓃 —
Thịt heo quấn cải trắng và rau hẹ, sủi cảo trong nồi, sủi cảo được nặn đủ hình dáng, có cái giống bánh bao, có cái giống cái quạt, nhân sủi cảo rơi ra cả một nồi to. Mạnh Kiều cầm bát cười lớn, tiếng cười quanh quẩn trong bài hát “Cung hỉ phát tài”. Trang trại rượu đèn đuốc sáng trưng cả đêm, đây là ngày vui nhất kể từ khi hệ thống xuất hiện.
Mạnh Kiều uống rất nhiều rượu, cô rúc vào cạnh Nghiêm Mục: “Đây là Tết Âm Lịch đầu tiên của em và anh đó... Được nha, em rất thích... Cảm ơn anh.”
“Nói cảm ơn gì chứ.” Nghiêm Mục ôm cô.
Hai người đứng trên đất trống trước trang trại rượu, phía sau là không khí vô cùng náo nhiệt vui vẻ. Nghiêm Mục châm điếu thuốc, làn khói bay lững lờ theo gió.
“Còn có niềm vui bất ngờ. Đừng ngủ vội, sao mà mới ăn một bữa đã mệt rã rời rồi.” Nghiêm Mục nhéo vành tai cô: “Đây là đêm ba mươi tết, phải thức đêm đón giao thừa.”
“Sao, em mà ngủ thì sẽ bị quái vật ăn luôn à.” Mạnh Kiều cười hì hì.
“Không phải.” Nghiêm Mục vuốt ve cần cổ trắng muốt lộ ra ngoài của cô: “Anh cảm thấy mình sẽ bị em ăn luôn đấy.”
“Quậy gì chứ!” Mạnh Kiều cười hì hì, cô xoay người nhón mũi chân đặt một nụ hôn lên yết hầu của người đàn ông: “Em mới là quái vật, anh đừng có ngủ.”
San San từ bên trong chạy ra, cô bé mặc váy, làn váy tung bay: “Chị! Chị ơi mấy giờ rồi! Anh Bạch Thần nói còn có chương trình á!”
“Mấy giờ?” Mạnh Kiều hỏi Nghiêm Mục.
“Cách mùng một, còn nửa tiếng.” Nghiêm Mục nhìn đồng hồ.
San San lại vui tươi hớn hở chạy vào.
Tiểu Kiều và Hạ Tinh Thần ngồi ở trong một góc, nhìn Bạch Thần ôm bả vai Bạch Trình Hi, mà vẻ mặt Bạch Trình Hi ghét bỏ nhưng không đẩy Bạch Thần ra như một cô vợ nhỏ nhận hết đùa giỡn. Tiểu Kiều dựa vào Hạ Tinh Thần, duỗi tay bắt lấy vầng sáng màu vàng trước mặt, tươi cười điềm đạm, sự sắc bén giảm đi rất nhiều.
“Chị, chị không sợ lạnh à!” San San vốn đã chạy vào, kết quả thấy chị và anh rể còn đứng trong gió lạnh, vì thế mở cửa ló cái đầu nhỏ ra: “Chị, không vào ngồi à? Bên ngoài lạnh lắm đó.”
“Không lạnh.” Mạnh Kiều đặt đầu trong ngực Nghiêm Mục, San San không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì thẹn thùng của cô. Vừa rồi cô đùa giỡn hôn lên yết hầu anh, cuối cùng bị Nghiêm Mục hôn ngược lại đến thở hổn hển, vòng eo nhũn ra không có bất kỳ sức lực gì, chỉ có thể để mặc người đàn ông ôm.
“Sắp 12 giờ.”
Nghiêm Mục nói.
“Gọi mọi người ra đi.” Nghiêm Mục vẫy tay.
San San vui sướng chạy vào gọi người.
Hạ Tinh Thần đã say đến mơ màng không muốn đi ra, nhưng Tiểu Kiều rất khỏe, khiêng cả người Hạ Tinh Thần lên: “Đi, đi ra ngoài.”
Đám người tập trung trên đất trống trước trang trại rượu, Mạnh Kiều xoa xoa tay: “Có phải sắp bắn pháo hoa không? Có phải còn có pháo hoa không?”
Cô khó có thể che giấu kích động trong mắt, nhìn đồng hồ: “Còn một phút, còn một phút là có pháo hoa rồi!”
Tết là phải có pháo hoa.
Có thể xua tan tất cả không vui, không như ý.
Mạnh Kiều bế San San lên, để cô bé ngồi trên cánh tay mình. Cô nhóc ôm chị mình, trong tay còn cầm nửa cái sủi cảo.
Nghiêm Mục và Bạch Thần đồng thời châm pháo hoa, kíp nổ xì xì tỏa ra ánh lửa màu đỏ cam.
Ba.
Hai.
Một.
Tết đến!
Cùng lúc đó, một tiếng giòn vang, ba làn khói trắng từ hộp pháo hoa bắn lên không trung. Đột nhiên trong bầu trời đêm tối đen nở rộ ra một đóa hoa thật lớn. Pháo hoa lấp lánh ánh vàng rực rỡ, sau khi tắt còn để lại vệt khói giữa không trung.
Từng pháo hoa trong hộp bay lên trời, trong bóng tối là một khoảng rực rỡ long trọng.
Nghiêm Mục đưa lưng về phía pháo hoa, đón ánh vàng ấm áp tỏa ra từ căn nhà, nhìn chăm chú vào hình ảnh pháo hoa phản chiếu trong mắt Mạnh Kiều.
Bạch Thần lại đốt thêm ba hộp pháo hoa nữa, San San si ngốc ngẩng đầu, ngón tay nho nhỏ chỉ lên, vậy mà trên bầu trời đồng thời xuất hiện năm đóa pháo hoa đủ màu sắc.
Pháo hoa thắp sáng một nửa bầu trời, sặc sỡ loá mắt bay lên trời, đan xen ngang dọc.
Bạch Thần cũng lôi ra pháo đã chuẩn bị.
Từng tràng pháo nổ bốp bốp vang vọng toàn bộ trang trại rượu yên tĩnh. Xác pháo đỏ bay đầy trời, ánh lửa đỏ cam liên tiếp nổ vang trong bóng đêm. San San nhảy ra từ trong ngực Mạnh Kiều, vây quanh pháo hô to. Trong mắt cô bé tràn đầy nước mắt hưng phấn, nhưng đồng thời trong lòng cũng là nỗi nhớ bố mẹ khó có thể che giấu.
Nếu bố mẹ còn sống thì tốt rồi.
Nếu bố mẹ có thể thấy thì tốt rồi.
Con sống rất tốt, chị Mạnh Kiều chăm sóc cho con rất tốt, con cũng có rất nhiều bạn bè mới.
Nhưng con rất nhớ bố mẹ.
Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn pháo hoa lộng lẫy sặc sỡ, mà Tiểu Kiều vuốt ve gương mặt Hạ Tinh Thần, nhìn gương mặt đỏ ửng và khóe mắt hơi lên men của thiếu niên, hôn xuống khóe miệng cậu. Hạ Tinh Thần sửng sốt. Cậu mờ mịt không biết làm sao, chỉ biết trúc trắc gia tăng nụ hôn đầu của hai người.
“Đừng nhìn.” Nghiêm Mục xoay mặt Mạnh Kiều sang.
“Sao?” Mạnh Kiều hỏi: “Anh có muốn dạy Hạ Tinh Thần hôn không? Mặt cậu ấy đỏ lựng rồi.”
“Cậu ấy còn không biết mấy thứ này chắc? Đều là đàn ông cả.” Nghiêm Mục hừ một tiếng. Anh đưa hai cây pháo bông trong tay cho Mạnh Kiều: “Đây là quà cho em, pháo hoa nhỏ.”
“Xì…”
Nghiêm Mục dùng thuốc lá châm pháo bông trong tay Mạnh Kiều, đốm lửa màu vàng rực rỡ bắn ra, tay cô như nắm một vầng sáng chói lòa.
Bởi vì trong thành phố không cho đốt pháo hoa, cho nên đã rất lâu Mạnh Kiều không có sờ đến loại pháo bông cầm tay này. Cô vui sướng nhìn người đàn ông, kích động nói: “Em yêu anh lắm luôn! Em nói thật đó, thứ đồ chơi này mà anh cũng tìm được!”
Nghiêm Mục đội cho cô chiếc mũ len đỏ, xung quanh mũ còn có một vòng lông tơ màu trắng.
Không khí náo nhiệt kéo dài tới quá nửa đêm. Pháo hoa không dừng lại, không trung đều bị ánh lửa chiếu sáng. Cuối cùng Mạnh Kiều được Nghiêm Mục ôm về phòng, trong tay cô còn không quên nắm mãi pháo bông đã cháy gần hết. Mọi người đều chơi tới mệt. Bạch Thần kiểm tra các lớp an toàn trong trang trại rượu xong thì đóng chặt cửa.
Ngày hôm sau, là mùng một đầu năm, ngoài cửa sổ có tuyết rơi.
Bông tuyết dừng trên đèn lồng đỏ thẫm, thời tiết giống tết năm ngoái.
San San nhận được bao lì xì của Nghiêm Mục và Hạ Tinh Thần. Hạ Tinh Thần tặng cô bé một cái khăn quàng cổ, mà Nghiêm Mục mất một đêm mới biến một miếng sắt thành một chú thỏ con rất sống động. San San thích không buông tay nhét thỏ con vào trong túi, bảo đảm về sau nó là bùa hộ mệnh của cô bé, nhất định sẽ mang theo bên người!
Mùng một đầu năm đồng thời là một vòng phó bản và đào thải mới sắp phải bắt đầu rồi.
***
“Đi cùng nhau thôi. Năm chúng ta cộng thêm Tiểu Kiều, dẫu sao hệ thống đã phán Tiểu Kiều không phải vật sống.” Mạnh Kiều nói.
Tiểu Kiều gật đầu: “Ma quỷ trong nhiệm vụ sẽ không tấn công tôi, tôi có thể trợ giúp mọi người qua ải nhanh chóng.”
Vừa rồi khi Mạnh Kiều thảo luận, Nghiêm Mục vẫn luôn không nói chuyện, bây giờ đột nhiên lại nói: “Anh cảm thấy, nhiệm vụ lần này rất có khả năng không còn tổ đội dựa theo phương pháp trước nữa. Bảo Bạch Thần và Bạch Trình Hi đến đây luôn đi.”
“Vì sao anh nói vậy?” Mạnh Kiều hỏi.
“Trực giác. Hai ta như đang dẫn người gian lận. Nếu bị hệ thống phân định như vậy thì rất có khả năng sẽ không được phân vào cùng một tổ với San San.” Nghiêm Mục nói những lời này thật ra chỉ là suy đoán, chưa từng có căn cứ. Anh chỉ cảm thấy nếu đã công bằng về điểm tích lũy, như vậy một ngày nào đó hành động lập đội này sẽ bị đánh vỡ.
“Nhiệm vụ sẽ phân phối căn cứ theo thuộc tính của cá nhân chúng ta.” Bạch Thần vừa đến đột nhiên mở miệng: “Tôi từng tham gia một phó bản, toàn bộ đều là một người lớn dẫn theo một trẻ con. Bởi vì tôi chỉ có một mình, cho nên cũng bị phân phối cho một đứa trẻ là người chơi để chăm sóc. Cụ thể vẫn phải xem tình hình phó bản. Nhưng vậy cũng tốt, không sơ hở chút nào.”
“Cũng phải.”
Lúc nói chuyện, nhiệm vụ hàng tháng lại bắt đầu.
… Leng keng
Suỵt! Nghỉ phép thôi!
Phó bản biển đảo đã mở ra, nhắc nhở phó bản: Mọi việc đến nơi đến chốn.
Mời các người chơi cố gắng tìm kiếm manh mối, chúc ngài may mắn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]