Bốn người nghỉ ngơi trong phòng một hồi, quyết định ra ngoài xem lần nữa. 
Mạnh Kiều dốc sức dẫn dắt San San và Hạ Tinh Thần vượt ải, cho nên không buông tha bất kỳ manh mối gì. 
Bây giờ San San đã hơi sợ chị gái mình, Mạnh Kiều đẩy cô bé ra ngoài, bắt cô bé phải trò chuyện với các thôn dân. Cũng giống như lúc đi học, gặp được người nước ngoài trên đường, bố mẹ sẽ ép con cái chủ động tới bắt chuyện để luyện nói tiếng Anh. Tuy cô bé hoạt bát nhưng da mặt mỏng, cảm thấy xấu hổ, trên mặt phiếm hồng. Nhưng hỏi một vòng lại không được tin tức gì có ích, làm San San bắt đầu ủ rũ. 
“Không sao. Sau này em thân thiết với bọn họ rồi sẽ dễ làm việc hơn.” Mạnh Kiều an ủi cô bé: “Cố gắng hết sức thôi.” 
Bốn người đi dọc theo con đường đá ẩm ướt về phía trước, Mạnh Kiều đột nhiên dừng lại trước một cái giếng cổ. 
Giếng cổ được đậy bằng một tấm gỗ dày, nó không phải hình tròn mà là hình bát giác, trên các mặt còn in âm dương bát quái khác nhau. Mạnh Kiều suy đoán một lúc lâu, chợt nghe thấy bên trong có tiếng gì đó, như là tiếng kêu bóp nghẹn, hình như có người gõ tường cầu cứu. 
Mạnh Kiều giơ tay định nhấc tấm gỗ che kín miệng giếng lên thì Nghiêm Mục đã nhanh tay ấn tấm gỗ lại, San San ôm lấy Mạnh Kiều: “Chị! Chị làm gì vậy!” 
Cô phục hồi tinh thần, tiếng kêu cứu trong đầu cũng biến mất. Vừa rồi Nghiêm Mục 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387688/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.