Nghiêm Mục kéo năm thi thể lên bờ, cả năm đều nằm ngửa, giống như những con giòi trắng trương phình.
Mạnh Kiều dùng gậy ấn nhẹ mấy cái vào bụng thi thể, nước và bùn sình trong bụng òng ọc trào ra từ miệng người chết, bùn sình đen kịt và cá chết hôi thối tỏa ra mùi tanh tưởi khó ngửi.
Chỉ một lúc sau, trên bờ đã tụ đầy người, Mạnh Kiều gật đầu, phát hiện bao gồm cả mình thì có tổng cộng hai mươi lăm người, cộng thêm năm thi thể nổi lềnh bềnh này. Đây hẳn là tổng số người chơi trong nhiệm vụ này.
Nghiêm Mục không biết tìm được đôi găng tay từ đâu ra, anh lật xem miệng thi thể. Lúc này một người đàn ông trung niên đứng sau anh hét lớn: “Cậu định làm gì? Sao cậu lại chạm vào những thi thể này! Có phải cậu tìm được manh mối gì mà không chia sẻ với chúng tôi đúng không?”
Mạnh Kiều cau mày nhìn sang, phát hiện ấn đường của người đàn ông trung niên này biến thành màu đen, vành mắt thâm tím, trông vô cùng sợ hãi.
Nghiêm Mục đứng dậy, cởi găng tay, ném đến bên cạnh người đàn ông trung niên, khinh thường liếc nhìn người đàn ông này. Ông ta vốn đã nơm nớp lo sợ, lại bị ánh mắt giễu cợt này kích thích, toan mắng chửi thì người phụ nữ bên cạnh bỗng kéo ông ta lại, lắc đầu.
Hai mươi lăm người vây quanh năm thi thể, trên mặt mang biểu cảm khác nhau. Nghiêm Mục nhỏ giọng thì thầm vào tai Mạnh Kiều: “Quỷ nước đòi mạng, giống đêm qua.”
Mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387687/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.