Mạnh Kiều và Nghiêm Mục đuổi theo bà vợ ngốc, thoắt cái đã chạy đến chỗ mộ trên núi kia. Toàn bộ tượng đá vốn nằm trên cỏ đã biến mất không thấy, Mạnh Kiều lén lút quan sát bốn phía, dưới sương trắng bao phủ rừng rậm yên tĩnh chỉ có tiếng lá cây bị gió thổi.
“Người đâu?” Mạnh Kiều hỏi.
Nghiêm Mục cũng đang tìm kiếm bà vợ ngốc đột ngột biến mất trước mắt bọn họ.
Cách đó không xa nhánh cây phát ra một tiếng “răng rắc” giòn vang, hình bóng quen thuộc treo lung lay ở trên cây.
Mạnh Kiều nhìn kỹ lại, bà vợ ngốc đã dùng bím tóc dài của mình thắt cổ! Tròng mắt của thi thể lồi ra, đầu lưỡi lè ra khỏi miệng, hơi lắc lư trong gió.
Bà vợ ngốc đã chết, chết ở trước mắt hai người bọn họ.
Mạnh Kiều nhẹ nhàng bước lên vài bước, tiến tới dưới thi thể. Cô ngẩng đầu nhìn người vừa rồi vẫn sống sờ sờ, không khỏi hơi căng thẳng. Sắc mặt Nghiêm Mục như thường, hạ xác chết bà vợ ngốc xuống, than một câu: “Đều là người đáng thương.”
Mạnh Kiều vuốt ve chút hơi ấm còn sót lại trên thi thể, hình ảnh như đèn kéo quân của bà vợ ngốc lập tức bừng sáng trong đầu cô. Tuy rằng Tam Cẩu Tử và bà vợ ngốc có khiếm khuyết về trí lực, nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Lúc phát bệnh, đối phương đều nhường nhịn. Mãi đến trước khi Tam Cẩu Tử qua đời, ông ta còn cầm nửa con gà phong trần mệt mỏi vội quay về, muốn hầm chén canh gà cho bà vợ ngốc.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387676/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.