Ăn sáng xong, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục chuẩn bị đến phòng hồ sơ xem thử.
Đi ngang qua đại sảnh thì thấy nhiếp ảnh gia tên là anh Khổng hôm qua tìm được tờ báo, đang ngồi trước cửa sổ kính sát sàn, đưa lưng về phía hai người. Cơ thể anh ta run rẩy, cổ tay cũng run, viết viết vẽ vẽ. Bóng lưng anh ta như bị động kinh, run lẩy bẩy không ngừng. Mà cô gái mặt nạ đứng cạnh anh ta vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào anh ta, hoàn toàn không định giúp đỡ.
Hai người này chạy đến cạnh nhau từ lúc nào vậy?
"Sao thế?" Mạnh Kiều bước tới.
Cô gái mặt nạ quay đầu lại, cần cổ phát ra một tiếng “rắc rắc” giòn giã, khiến Mạnh Kiều thực sự có cảm giác cổ của người trước mặt sắp bị đứt lìa.
Cô đánh giá cổ của cô gái mặt nạ: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.”
Đây là lần đầu tiên cô gái mặt nạ lên tiếng, giọng nói lạnh lùng vô cảm, trái ngược hẳn với giọng nói trong trẻo như quả táo của Mạnh Kiều.
Nói xong, cô gái mặt nạ không để ý đến Mạnh Kiều nữa mà cúi đầu nhìn anh Khổng đang trong tình trạng như bị ai nhập.
Anh Khổng cầm cuốn sổ nhỏ của mình, anh ta không dùng bút mà dùng móng tay để viết viết vẽ vẽ lên cuốn sổ. Móng tay người đàn ông đã chọc thủng mấy lỗ lớn trên trang giấy, nhưng anh ta vẫn không ngừng chọc chọc trang giấy rách nát.
Mạnh Kiều ngồi xổm trước mặt anh ta, mới nhận ra anh Khổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387635/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.