Mạnh Kiều khóc.
Cô vừa khóc, Nghiêm Mục đã vội lau đi nước mắt lăn dài trên mặt cô, nếu không trên mặt cô sẽ hình thành hai hàng băng trắng.
Trái tim Nghiêm Mục lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy sát khí bị đè nén, tức giận và mất kiểm soát, nhưng khi ôm chặt Mạnh Kiều, nó lại hóa thành dịu dàng bất lực. Mạnh Kiều buồn ngủ trong giá lạnh, nhiệt độ cơ thể ở trạng thái mất cân bằng, cơ thể xuất hiện mê sảng.
Cô lúc thì lạnh run, lúc thì kêu nóng, sau đó bắt đầu cởi quần áo. Người đàn ông ngăn cản hành động trong cơn mê sảng của cô.
“Buồn ngủ quá..."
“Đừng ngủ, ngoan.”
“Ừ…” Cô cưỡng ép cơ thể yếu ớt của mình, cố gắng mở mắt ra, lỗ chân lông khắp cơ thể khẽ run lên: “Vậy anh nói chuyện với tôi đi…”
Nghiêm Mục không biết mình nói cái gì, ôm chặt lấy cô gái rồi nói nhỏ. Anh vừa nói vừa xoa xoa tay chân cứng ngắc của Mạnh Kiều, cố gắng làm tứ chi lạnh cóng trở lại mềm mại như bình thường dưới sức nóng sinh ra do ma sát.
Đầu óc Mạnh Kiều bị đông cứng đến mức không còn khả năng suy nghĩ, chỉ có thể cảm nhận hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào tai, mấy lần muốn ngủ đều bị Nghiêm Mục đánh thức.
Nếu không quá lạnh, vành tai cô chắc chắn sẽ đỏ bừng.
Cảm giác lạnh băng kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, mãi cho đến hơn mười một giờ đêm, cơ thể Mạnh Kiều mới bắt đầu ấm dần lại, đầu óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-tron-khap-dia-cau/3387634/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.