Sáng dậy đi làm sinh hoạt như thường ngày... Có lẽ do tôi không có biểu lộ gì đặc biệt nên Châu Mặc Lâm cũng không phát hiện ra điều bất thường.
Đến giờ nghỉ trưa, điện thoại ở trong túi xách rung lên. Tôi mở máy nghe và trao đổi với người gọi điện vài câu.
Bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để rời đi.
Thật may rằng Châu Mặc Lâm cho phép tôi đi làm, không là tôi không có cơ hội như hôm nay.
Kéo khóa túi xách lấy lá đơn ở bên trong, tôi nhét vào trong túi áo rồi di chuyển đến phòng giám đốc bệnh viện. Tôi dự định thả đơn xin nghỉ việc trên bàn anh Quân và cứ thế lặng lẽ rời đi.
Đến văn phòng, tôi gõ cửa nhưng không có ai đáp lời. Thử mở cửa cũng không có khóa và trong văn phòng không có lấy một bóng người. Có lẽ anh Quân đã xuống canteen và chưa lên đây, vậy thì tôi sẽ nhân cơ hội để lá đơn lên rồi...
"Em định đặt cái gì lên bàn làm việc của anh đấy?"
Tôi giật nảy mình suýt làm rơi lá đơn xuống đất. Quay đầu thấy anh Quân đang khép cửa lại, tôi nhanh tay nhét lá đơn trở lại vào túi áo blouse trắng. Sau đó làm bộ như đang gọi điện thoại, cố làm ra vẻ bình tĩnh có thể.
"Không có gì đâu anh. Đi vào không có ai em đang định gọi điện rủ anh ăn cơm cùng."
"Ồ anh cũng chưa ăn, em đi cùng anh xuống canteen nhé?"
"Vâng."
Tôi bặm môi, không tình nguyện đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558269/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.