Tôi bừng tỉnh, né tránh sự đụng chạm từ cô ấy. "À có, tôi đang nghe đây, cô nói tiếp đi."
Nhưng Hứa Vũ Nhan chỉ thở dài, cô ấy nhìn tôi đầy áy náy. "Tôi biết tôi đang làm phiền cô nghỉ trưa, mong cô thứ lỗi. Tôi có nhiều điều muốn nói với cô lắm, nếu cô không có thời gian thì thôi vậy."
"Tôi không sao đâu, cũng không bận lắm đâu. Cô cứ nói đi tôi sẵn sàng lắng nghe."
Hứa Vũ Nhan lôi từ trong túi xách ra một cây bút ghi âm rồi dúi nó vào tay tôi.
"Thú thực tôi cũng không có nhiều thời gian, nếu đã vậy cô hãy cầm cái bút ghi âm này về nghe sau. Bây giờ tôi phải về công ty xử lý nốt vài chuyện."
Tôi cầm lấy một cách máy móc và đờ người ra nhìn bóng dáng yểu điệu, thướt tha rời đi của Hứa Vũ Nhan. Đến lúc tôi hoàn hồn mới phát hiện cô ấy rời đi lâu rồi. Nhìn cây bút ghi âm trong tay, tôi phân vân không biết mình có nên bật hay vứt nó đi. Nhưng cuối cùng tôi lựa chọn nghe đoạn ghi âm.
Ngồi trong phòng, tôi bật lên nghe. Giọng nói của hai người mới nói một từ là tôi phát hiện ra ngay. Một người là Châu lão gia và người còn lại tôi vừa gặp là Hứa Vũ Nhan.
"Bác Dũng à, cháu biết bác định nói chuyện gì với cháu. Bác muốn cháu trở thành con dâu cả nhà bác, lấy một người lạnh lùng cấm dục như Châu Mặc Lâm?"
"Đúng vậy." Là giọng nói của Châu lão gia. Tôi vểnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558246/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.