Đúng vào ngày nghỉ cuối tuần, tôi nổi hứng muốn vào bếp tự tay nấu vài món ăn...
Tuy nguyên liệu trong bếp khá đa dạng và phong phú, nhưng vẫn tôi quyết định nấu một bữa ăn thật đơn giản và bình dân nhất. Còn Châu Mặc Lâm có nuốt trôi được hay không thì mặc kệ hắn, không ăn được thì ra ngoài mà ăn, tôi không cản.
Tôi bê nguyên câu văn y xì đúc như trên nói với hắn. Không ngờ hắn chẳng những không giận mà còn đòi muốn nấu cùng với tôi.
Ờ tôi nấu thì được, nhưng để hắn vào hắn phá bếp rối tung lên thì sao? Nhìn cái điệu lóng ngóng tôi nghi lắm, e là không làm nên cơm cháo gì rồi.
Và thế là tôi phũ phàng đuổi hắn đi, đóng cửa thật chặt không cho Châu Mặc Lâm lảng vảng quanh khu vực làm việc của tôi. Đợi lúc nào tôi nấu xong thì gọi hắn vào dùng bữa cùng.
Đến lúc hai người ngồi ăn cơm, tôi gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng ăn với cơm, kín đáo quan sát phản ứng của hắn.
Chẳng biết có ngon thật không nhưng Châu Mặc Lâm cứ khen lấy khen để và ăn hết sạch bách đồ tôi nấu.
Sau bữa trưa, tôi đi dạo quanh khu vườn thơ thẩn ngắm cảnh đẹp. Đi đến bên hồ nước ngay sau cái đình nhỏ trên đồi, tôi lững thững đi đến bên một chiếc xích đu quét sơn màu trắng và phủ đầy dây leo trang trí.
Mọi hôm đi ra đây không thấy cái xích đu nào, bây giờ nhìn thấy nó tôi có cảm giác hơi lạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558240/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.