Có lẽ vì bị mất máu quá nhiều, hoặc có lẽ tôi chết thật... Tôi cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng dài, cổ họng phát ra tiếng khàn khàn muốn nói gì đó nhưng không nói được...
Khung cảnh trước mắt vừa quen vừa lạ. Tôi đang ở đâu thế nhỉ? Tôi chết rồi đúng không? Sao mọi thứ im ắng quá vậy nè?
Vào lúc tôi mơ hồ không biết đâu là thực đâu là mơ, một giọng nói nghiêm nghị cắt ngang mạch suy diễn của tôi.
"Cô Huyền Trân! Cô thấy trong người thế nào?"
Tôi chớp mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng, rồi bỗng cau hàng lông mày thật chặt vì phát hiện quản gia Trần đang đứng quan sát biểu hiện của mình. Húng hắng ho, nhưng họng tôi không tài nào phát ra âm thanh được dù cố gắng cách mấy.
Nhìn gương mặt không một tia dao động của quản gia Trần, tôi nhận ra mình đã về tòa lâu đài của Châu Mặc Lâm từ lúc nào.
"À tôi quên mất cô không nói được. Đợi tôi một lát."
Quản gia Trần đỡ tôi ngồi dậy, kê một cái gối vào sau lưng tôi. Sau đó rót một cốc nước ấm đưa cho tôi uống.
Cửa phòng từ từ mở ra, tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên. Nhìn thấy người đàn ông đứng ở cửa, tôi bị sặc nước ho khù khụ.
"Kìa, cô như vậy sẽ làm vết thương rách ra đấy."
Châu Mặc Lâm không vì phản ứng trốn tránh của tôi mà rời khỏi phòng, hắn trầm mặc bước đến ngồi xuống cạnh tôi.
Hắn nói với quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558194/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.