Đúng một tiếng sau, Châu Mặc Lâm ngồi bên giường lay người tôi dậy. 
"Trân à, dậy đi nào." 
Tôi nhập nhèm mở mắt ra, ánh nắng từ bên ngoài hắt vào từ khung cửa sổ làm tôi tỉnh cả ngủ. 
Tôi dụi mắt, che miệng ngáp một cái rồi hỏi hắn. "Bây giờ là mấy giờ rồi ạ?" 
"Mới có hơn 8 giờ sáng. Em đi vào về sinh cá nhân đi, chúng ta sẽ ăn sáng ngay tại phòng." 
"Vâng, anh đợi tôi một lát." Tôi vừa vươn vai vừa nói với hắn. 
Hắn gọi dịch vụ phòng, một bữa sáng đậm chất châu Âu nhanh chóng được dọn lên. 
Ngồi ăn sáng bên khung cửa sổ, tôi lơ đãng nhìn ra ngoài và bắt gặp vài tàu cá của ngư dân đánh bắt xa bờ. 
"Chúng ta đang tiến vào thềm lục địa của Việt Nam rồi. Có khả năng chúng ta sẽ có cơ hội được nhìn thấy quần đảo Hoàng Sa." Châu Mặc Lâm tao nhã phết một ít bơ lên miếng bánh mì nói. 
Wow! Là quần đảo Hoàng Sa đấy. Nhắc tới chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc tôi lại thấy rạo rực trong người. 
Nhìn mấy tàu cá cắm lá cờ Tổ quốc, cảm giác trong người cứ nâng nâng khó tả. 
"Em bảo mình bị say sóng, nhưng nhìn xem đâu có giống vậy nhỉ?" Hắn chống cằm, có nhã hứng kịa tôi một câu. 
"Uống thuốc vào nên mới được vậy đấy ạ." Còn nhã hứng của tôi thì bị hắn dập tắt không thương tiếc. 
"Được rồi không chọc em nữa, ăn xong em có muốn chơi gì đó không?" 
"Chơi gì là chơi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558129/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.