Châu Mặc Lâm nói vậy là có ý gì? 
Tôi hoang mang nhìn anh ta, hai bàn tay đau đớn vì siết quá chặt. 
Anh ta không tiếp tục nhìn tôi, tay bấm một dãy số điện thoại gọi cho ai đó. 
"Chuẩn bị đi, mười phút nữa chúng ta có mặt ở bến cảng." 
Vậy là hắn tính về nước bằng đường biển? 
"Bố tôi đã chặn đường hàng không, dĩ nhiên tôi phải chọn một con đường khác để trở về chứ." Châu Mặc Lâm mở miệng. 
"Anh thì không sao, nhưng tôi bị say sóng." Tôi thật thà nói cho hắn biết. 
Thế mà hắn lại thản nhiên nói một câu thế này: "Say sóng? Không có vấn đề, ngồi tàu quen thì sẽ hết say." 
Tôi mím môi, nín nhịn không nổi nóng với anh ta, khó chịu quay mặt sang hướng khác. 
Đúng mười phút sau, con xe Limousine thân dài từ từ tiến vào một bến cảng. 
Con tàu chúng tôi lên là một tàu siêu tốc phục vụ những những vị khách thuộc giới siêu giàu. 
Để tránh người ngoài chú ý, Trung Thông vịn vào vai tôi và bọn tôi đành giả làm một đôi tình nhân đi lên tàu. 
Tôi ôm thắt lưng anh ta mà cứ giật mình thon thót... 
Tôi biết ánh mắt thiêu đốt mãnh liệt đó là của ai. 
Haizzz! Biết làm sao được, để hai người đàn ông đỡ anh ta dễ bị nhòm ngó lắm. Không muốn làm tâm điểm của sự chú ý thì chỉ còn cách này thôi. 
Xem xét lại các vết thương trên người Trung Thông, tôi mới yên tâm trở về phòng. 
Đây là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-troi-khong-khoi-nang/2558109/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.