Chương trước
Chương sau
Hai tháng sau.

“Song Song, hôm qua anh trai của cậu vừa gọi điện cho tớ.” Tống Dao thành khẩn, biểu hiện vẻ mặt như sắp chết, “Anh nói, nếu như tớ không dẫn cậu quay về, anh ta sẽ lấy thư tình tớ viết lúc tám tuổi cho anh ta mà đưa cho cha mẹ tớ xem, nếu để cho cha mẹ biết tớ đã từng thích anh trai của cậu, đời này chắc là tớ không thể ngóc đầu ở nhà được, xin cậu đấy, mau về nhà đi!”

“Không về!” Thẩm Song Song liếc cô một cái, “Ai bảo cậu dại trai, ngay cả cái loại biến thái như anh tớ cũng thích.”

“Lúc đó tớ mới tám tuổi!” Tống Dao nhảy dựng lên làm động tác số 8, “Vả lại, đó cũng không gọi là thư tình, hình như thầy dạy văn bảo chúng tớ viết thư cho bạn mình, vì nhất thời xúc động mà tớ đã viết cho anh cậu một bức thư thôi, lúc ấy cũng chỉ biết ghép vần mà viết thôi!”

“Ha ha.” Thẩm Song Song cười gượng.

“Thẩm Song Song!” Tống Dao nổi giận, “Nếu cậu không quay về, tớ sẽ nói cho anh ta biết, mỗi ngày cậu đều có nhu cầu sinh lý, làm cho tớ không ngủ được!”

“Tống Dao!” Thẩm Song Song cũng nổi giận, “Nếu cậu không ngậm miệng, tớ sẽ nói cho Quý Thừa Xuyên biết cậu từng thầm mến anh tớ!”

“Ai thầm mến ai?” Quý Thừa Xuyên mặc một bộ quần áo thoải mái đẩy cửa ra, đi vào trong, nhìn hai người bọn họ sau đó bình tĩnh hỏi.

Tống Dao sợ hãi vội vàng đứng lên: “… Sao anh lại tới đây! Nam Hiên đang ở phòng bếp cắt củ cải trắng, nhìn rất buồn cười, em dẫn anh đi xem!”

Quý Thừa Xuyên không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Thẩm Song Song: “Anh của cô là thế nào?”

“Anh ta là đồ biến thái.” Thẩm Song Song gặm khoai tây chiên, thẳng thắn trả lời.

“Hóa ra khẩu vị của em lại đặc biệt như vậy.” Đôi mắt anh lộ vẻ thâm sâu nhìn cô.

Tống Dao sắp khóc: “Không phải, lúc đó em mới tám tuổi, tám tuổi thôi!”

“Tám tuổi đã thích tên biến thái.” Người nào đó thở dài.

“Đừng nghe cậu ấy nói lung tung, anh ấy không phải tên biến thái!” Chỉ là nói ít lời cay độc, hơi cố chấp, khó thuyết phục, thành ra khó gần một chút thôi.

“Còn nói hộ anh ta.” Người nào đó đăm chiêu suy nghĩ.

Tống Dao rốt cuộc cũng phát điên: “Anh ta là gay! Có bạn trai!”

“Trước kia không phải em cũng cho rằng anh thích đàn ông đó sao?”

Tống Dao: “Được rồi, em đi vào bếp phụ giúp…”

Hôm nay Quý Thừa Xuyên tới nhà Khương Nam Hiên, chủ yếu là để ăn mừng.

“Đại nạn” hai tháng trước khiến cho toàn thể tập đoàn Thừa Thiên lâm vào “hiểm nguy” trước nay chưa từng có, ba đổng sự lớn bị bắt vào tù, hơn kẻ cấp cao tự nhận lỗi và từ chức, ngay sau đó mời mấy kẻ cốt cán dưới quyền của bọn họ cũng nghỉ việc, nội bộ tập đoàn hoàn toàn thanh tẩy.

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng lần này tập đoàn Thừa Thiên đã tan tành, Quý Thừa Xuyên lặng lẽ trở lại công ty một lần nữa, không chỉ vận dụng chiêu PR cao siêu cùng với thủ đoạn ổn định tinh thần lòng quân, gần hai tháng nay cố gắng xoay chuyển tình thế, giá cổ phiếu của công ty vốn rớt thê thảm dần dần lên cao.

Mọi thứ giống như lúc trước anh đã hứa hẹn trước toàn thể nhân viên: Tập đoàn Thừa Thiên sẽ không bao giờ ngã xuống, nó sẽ đứng lên, trở nên mạnh mẽ hơn nữa.

Trải qua chuyện lần này, Quý Thừa Xuyên từ một người lãnh đạo của tập đoàn, trở thành vị thần tồn tại trong suy nghĩ của tất cả nhân viên.

Hôm nay, rốt cuộc trong công ty không còn ai ghét tính tình gắt gỏng, thâm sâu khó đoán của tổng giám đốc đại nhân nữa, khi mọi người nhắc đến tên anh, trong mắt không khỏi toát lên vẻ sùng bái. Thậm chí không thiếu những nhân viên nữ đã kết hôn đúng vào thời gian này mang thai, họ hy vọng có thể sinh đứa con đầu lòng giống như tổng giám đốc đại nhân.

Quý Thừa Xuyên đạt được thắng lợi lớn nhất, có thể không chúc mừng một phen sao?

Tài nấu nướng của Khương Nam Hiên rất có tiến bộ, kỹ thuật cắt củ cải trắng đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, cộng với đầu bếp Tống chỉ điểm, nhanh chóng dọn lên một bàn đầy đủ màu sắc hương vị.

Bốn người ngồi vào chỗ của mình, Tống Dao xem xét một lượt, trong lòng không khỏi cảm khái vạn lần.

Ban đầu là do Thẩm Song Song uy hiếp, cô mới sắp xếp bọn họ cùng ăn một bữa cơm, khi đó cô cảm thấy đến chết cũng khó có lần thứ hai. Không ngờ thoắt cái mới năm tháng, bốn người lại vẫn có thể ngồi ăn chung trước một bàn cơm, hơn nữa mối quan hệ của họ cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, dường như đã qua mấy đời.

“Song Song, nếm thử bát canh đuôi bò anh đặc biệt nấu này.” Khương Nam Hiên ân cần múc cho Thẩm Song Song một bát canh, cố tình múc thêm một miếng cà rốt cắt hình trái tim.

Thẩm Song Song nhìn vào trong bát: “Tôi không ăn cà rốt.”

“Mấy hôm trước em vừa mới ăn mà.”

“Ngán ăn rồi.”

“Nếm thử một chút, hương vị không giống đâu.”

“Làm sao không giống, đây không phải là cà rốt à?”

“Thật sự không giống.”

“Rõ ràng là giống.”



Trừng mắt nhìn tên yêu nghiệt Khương Nam Hiên, trở thành một người đàn ông của gia đình, Tống Dao dở khóc dở cười, lơ đãng ngẩng đầu, trông thấy Quý Thừa Xuyên không động đũa, nhìn chằm chằm vào cô.

Cô lập tức nhớ tới cơn sóng thầm mến lúc trước, liền có chút chột dạ: “Cái đó… Anh ăn cà rốt không? Anh múc cho anh một bát canh?”

“Không ăn.” Người nào đó dứt khoát trả lời.

“…”

“Nhưng nếu em múc, anh miễn cưỡng ăn một chút.”

“…” Tống Dao im lặng, ngoan ngoãn múc một bát đưa đến trước mặt Quý Thừa Xuyên.

Kết quả anh chỉ ăn hết những miếng cà rốt hình trái tim, toàn bộ phần đuôi bò còn thừa lại đưa cho Tống Dao, còn nói thêm một câu: “Tấm lòng của em, anh miễn cưỡng nhận vậy.”

Miễn cưỡng em gái anh!

Cơm nước xong xuôi, Tống Dao xung phong nhận việc rửa bát, cô biết Khương Nam Hiên đã tốn tinh lực rất lớn vì bữa cơm này, lại để cho anh rửa bát thì ngại quá, hơn nữa từ trước đến nay mười ngón tay của Thẩm Song Song chưa bao giờ đụng nước rửa chén, còn về phần Quý Thừa Xuyên… Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi bộ dạng rửa bát của tổng giám đốc đại nhân ra sao.

Nào ngờ cô vừa mới vào phòng bếp không bao lâu sau, Quý Thừa Xuyên cũng đi vào theo, động tác tao nhã xắn tay áo sơ mi lên, có vẻ như anh muốn đi lên giúp một tay.

“Không có gì, em làm một mình là được, anh đi ra ngoài đi.” Tống Dao vội vã ngăn cản.

Kết quả tổng giám đốc đại nhân không lên phụ giúp nữa, nhưng không đi ra ngoài, cứ nhìn chằm chằm cô rửa bát.

Tống Dao rửa trong chốc lát, không kiềm được nói: “Anh còn đứng đó làm gì?”

“Không phải em nói làm một mình à?”

“Đúng, nhưng sao anh không ra ngoài?”

“Anh xem một lát.”

“Rửa bát có gì đẹp đâu mà xem?”

“Đẹp mà.” Người nào đó nghiêm túc gật đầu.

Mặt của cô chợt đỏ bừng: “Được rồi, hay là anh đến đây phụ đi…”

“Anh thấy vẫn nên đứng xem thì hơn.”

Tổng giám đốc đại nhân muốn náo loạn đây sao, Tống Dao kháng nghị: “Anh đứng xem như vậy, em rất khó có thể tập trung rửa chén được!”

“Được thôi.” Cuối cùng anh cũng thỏa hiệp, không hề nhìn chằm chằm vào Tống Dao nữa, nhưng lại bước lên phía trước, chủ động ôm thắt lưng của cô từ phía sau, “Như vậy được chứ?”

Lời nói và hành động vừa khớp.

Tống Dao cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi tay ôm ngang thắt lưng mình, ngón tay thon dài hữu lực, khớp xương rõ ràng, anh không dùng bao nhiêu phần lực, nhưng bàn tay ấy lại tựa như có ma lực khống chế tất cả động tác của cô.

Rất lâu sau, cô chần chừ mở miệng: “Anh đừng làm loạn nữa, cứ như vậy… Em càng không thể rửa được…”

“Vậy để anh giúp em.” Tay của anh buông thắt lưng của cô ra, cầm lấy bát và khăn lau trên tay cô, tựa như vừa ôm cô vào ngực vừa cùng cô rửa bát.

Trời đất! Cái này không phải là rửa bát nữa, rõ ràng là dụ dỗ người khác phạm tội đây mà!

Tống Dao đỏ bừng cả mặt, tay cầm bát run rẩy, nếu không phải tổng giám đốc đại nhân phụ nâng, phỏng chừng cô đã làm vỡ vụn không biết bao nhiêu cái bát rồi.

Khoảnh khắc này, thân thể cô nóng bừng, nóng tới mức ngay cả nước rửa bát âm ấm cũng cảm thấy mát. Nhưng cô không kiềm được mà quyến luyến giờ phút này, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Trong hai tháng này, cơ hội gặp mặt Quý Thừa Xuyên thật sự ít càng thêm ít, vì cơn “dư chấn” vừa rồi, anh loay hoay làm việc bất kể ngày đêm, cho dù gọi điện thoại cũng chỉ hỏi thăm lẫn nhau sau đó tắt máy, cô thậm chí còn nghi ngờ anh rốt cuộc có từng ngủ ngon một giấc nào hay không.

Có lần, lúc gọi điện cho Quý Thừa Xuyên, Tống Dao nhận ra giọng nói của anh khàn khàn, trong lòng cô cảm thấy lo lắng không kiềm được lén lút chạy đến cửa công ty, từ xa xa đã nhìn thấy một thân hình gầy gộc từ cửa ra vào đi đến, vừa ho khan vừa đi đến xe công vụ bên cạnh, vội vàng rời đi.

Lúc đó, Tống Dao bịt miệng lại, nước mắt không nhịn được mà tuôn trào.

Cô quay về nhà hầm nồi canh muốn đưa cho anh, lại sợ quấy rầy công việc của anh, chỉ có thể nhờ Khương Nam Hiên đưa giúp, nhưng trong lòng cô không có giây phút nào không lo lắng đến thân thể của anh, chỉ hận không thể ở bên cạnh anh từng giây từng phút.

May thay, đoạn thời gian đó cuối cùng cũng đã qua, hôm nay lúc Quý Thừa Xuyên đến, tuy đã gầy một vòng so với trước, nhưng trông anh có vẻ đầy sức sống, bệnh tình cũng đã tốt lên, còn có sức lực giở trò lưu manh.

Tổng giám đốc đại nhân khỏe mạnh trêu chọc, nhìn chung vẫn đỡ hơn việc trông thấy anh bệnh sắp chết, được gặp nhau không phải đã tốt lắm rồi sao? Tống Dao tự an ủi bản thân như vậy, cố gắng ổn định cảm xúc, ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Quý Thừa Xuyên mà rửa bát.

Cuối cùng, Quý Thừa Xuyên cũng cảm thấy Tống Dao đã không còn hành động cứng ngắc nữa, khóe miệng anh bất giác nhếch lên.

Ánh đèn rạng rỡ, tiếng nước ào ào, người yêu tựa vào ngực mình mà rửa bát, còn chuyện gì hạnh phúc bằng chuyện này chăng?

Hiện giờ, so với làm việc với cường độ cao như sống ở địa ngục trong hai tháng vừa qua tựa như không hề hấn gì. Anh biết vì công ty, anh đã phải để cô chịu thiệt thòi nhiều việc, sau màn bày tỏ nồng nàn lại không thể ở bên cô mỗi ngày, thậm chí còn để cô hốt hoảng lo sợ thay anh.

Canh mà cô hầm đối với người khác có lẽ không phải món ngon nhất, nhưng với anh mà nói, đó là mỹ vị tuyệt nhất mà anh từng thưởng thức qua. Nồi canh đó chứa đựng tình yêu nồng đượm, hơn cả mọi sơn hào hải vị trên đời, trong lúc anh gặp khó khăn nhất trong cuộc sống, cô đã cùng anh đối mặt.

Lúc ấy, anh đã tự hứa với lòng mình, phải cho cô một cuộc sống tốt nhất, toàn tâm toàn ý yêu thương cô cả đời.

Rửa xong vài cái bát là chuyện hơn một tiếng sau, trong lúc đó, nhiều lần tổng giám đốc đại nhân muốn bỏ việc, để làm một số chuyện khác, nhưng đều bị Tống Dao ngăn cản.

Đây là phòng bếp đấy, còn có Khương Nam Hiên ở nhà, làm sao có thể làm ra những chuyện “không có văn hóa” ở đây được chứ? Thật là gian manh!

Nào ngờ khi hai người rửa bát xong ra ngoài, họ đã gặp bắt cảnh Khương Nam Hiên đè Thẩm Song Song xuống ghế sofa mà hôn, quần áo đã cởi một nửa, quả thực làm cho đôi bên khó xử, lúng túng.

Tống Dao đỏ bừng cả mặt, không biết phải làm sao.

Trái lại, Quý Thừa Xuyên giả vờ như không phát hiện điều gì, lôi kéo Tống Dao vào một căn phòng.

Tống Dao nóng nảy, hai người kia ở phòng khách đã như thế kia, hai người bọn họ nếu bước vào phòng còn có thể làm chuyện gì chứ? Tuy cô không kháng cự làm chuyện kia với tổng giám đốc đại nhân, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu gì đó, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng mà!

Nói chậm mà xảy ra nhanh, Tống Dao hét to một tiếng: “Á!”

Phát ra tiếng động lớn như thế, làm kinh động hai người trên sofa, Khương Nam Hiên liền đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất làm lá chắn che chở Thẩm Song Song vào trong ngực, ngẩng đầu tỏ vẻ không vui nhìn hai bóng đèn lớn kia.

Thẩm Song Song ở bên này bình tĩnh cài khuya áo.

“Khụ khụ…” Tống Dao lúng túng ho hai tiếng, bèn đề nghị, “Buổi tối rảnh rỗi, hay là chúng ta đánh bài đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.