Chương trước
Chương sau
Buổi tiệc kéo dài suốt đêm, Tống Dao bị các đồng nghiệp nhiệt tình chuốc không ít rược, về đến nhà là ngã lăn ra ngủ, bất tỉnh nhân sự.
7 giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại đúng giờ vang lên, liên tục không ngừng, giục Tống Dao say rượu ngủ ngon tỉnh giấc, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân vô lực.
“Alo…” Cô híp mắt quơ tay lục lọi, mơ màng trả lời.
“Thư ký Tống.” Giọng nói nghiêm nghị của Quý Thừa Xuyên vang lên ở đầu dây bên kia.
Tống Dao tưởng nằm đang nằm mơ, ở công ty thuyết giáo cô chưa tính, cuối tuần vất vả lắm mới có ngày ngủ nướng, tổng giám đốc đại nhân như âm hồn bất tán chui vào giấc mộng quấy rầy cô, thật là đáng sợ!
Dù sao đây cũng là mơ, Tống Dao oán hận nói: “Ngài có bệnh hả?” Sau đó vứt điện thoại một bên, tiếp tục say giấc nồng.
1 giây, 2 giây, 3 giây…
10 giây trôi qua, cô bỗng bừng tỉnh, như ma quỷ nhập hồn bật dậy từ giường, tay chân luống cuống nhặt điện thoại, mở mắt ra xem xét.
Chết rồi! Đúng là Quý tổng gọi đến! Hơn nữa còn chưa ngắt điện thoại.
Sự việc xảy ra giống như kịch bản phim truyền hình, cô không dám chần chừ, đôi tay run run áp điện thoại vào tai, giọng điệu run rẩy hỏi: “Quý… Quý tổng… ngài… ngài tìm tôi có việc gì không? Tôi… Tôi vừa rồi chưa… chưa tỉnh ngủ…”
“Thư ký Tống, những gì cô vừa nói tôi không nghe rõ.”
“Tôi… Tôi chưa tỉnh ngủ…”
“Câu trước kìa.”
“Ngài tìm tôi có việc gì không?”
“Câu trước nữa.”
“Ngài có…” Tống Dao kịp thắng lại, không hề nghĩ ngợi lập tức nói, “Tôi có bệnh, Quý tổng, vừa rồi tôi nói là tôi có bệnh!”
“Có bệnh phải uống thuốc, chớ không chạy chữa.” Quý tổng đại nhân khó có dịp thể hiện sự quan tâm với cấp dưới, Tống Dao ôm điện thoại, âm thầm nhỏ lệ.
“Vâng, Quý tổng nói chí phải, tôi nhất định sẽ uống thuốc đầy đủ, chữa bệnh đàng hoàng!” Tống Dao thề thốt cam đoan.
“Bánh bao đâu?” Bỗng ngài tổng chuyển đề tài.
“Bánh bao gì ạ?” Tống Dao không kịp phản ứng.
“Thư ký Tống, xem ra cô bệnh không nhẹ nhỉ.” Quý Thừa Xuyên nói chuyện nghiêm túc, “Chuyện hôm qua cô hứa, hôm nay đã quên, cô như vậy sao tôi có thể yên tâm giao việc đây?”
Hôm qua á?! Tống Dao cố sức hồi tưởng một lượt mọi chuyện xảy ra trong văn phòng tổng giám đốc, rốt cuộc bừng tỉnh. A, bánh bao! Tổng giám đốc đại nhân bảo cô mang bánh bao đến! Không đúng, hôm nay là cuối tuần cơ mà, cuối tuần là ngày nghỉ của công nhân viên chức, hà cớ gì mà tổng giám đốc đại nhân lại muốn ăn bánh bao vào lúc này? Việc này, việc này, việc này…
“Thư ký Tống.” Quý Thừa Xuyên tiếp tục nói như lẽ hiển nhiên, “Cô không nhớ gì à?”
“Nhớ, tôi nhớ rồi!” Tống Dao nhanh nhảu đáp, “Nhưng… nhưng Quý tổng ơi, hôm nay là ngày cuối tuần…”
“Thư ký Tống!”
“Tôi lập tức mang bánh bao đến cho ngài, ngài đang ở đâu?” Tống Dao giật mình, lập tức hỏi.
“8 giờ, mang đến phòng làm việc của tôi.” Nói xong, Quý Thừa Xuyên liền dập máy.
Tống Dao bên này ngẩn người, tay vẫn cầm điện thoại, suýt chút nữa khóc đến ngất xỉu trên giường. Sự thật chứng minh, tổng giám đốc đại nhân không dễ trêu chọc, đã dây vào thì không thể rút lui êm đẹp.
Xét thấy Quý Thừa Xuyên thúc giục vô cùng gấp gáp, căn bản không muốn Tống Dao có thời gian than thở, cô chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, tùy tiện chọn một bộ đồ mặc vào rồi nhanh chóng ra khỏi nhà.
Buổi sáng cuối tuần, trong thành phố vốn náo nhiệt lại yên ắng, thanh bình. Những người thuộc giai cấp công nhân viên đều đang say giấc nồng, nhưng Tống Dao không dám chậm trễ đi ra ngoài, lẻ loi một mình đi về hướng khu trung tâm thành phố. Chặng đường khoảng 10 km, nếu đi tàu điện ngầm thì cũng không quá lâu, nhưng Tống Dao phải dừng chân ở ven đường tỉ mỉ quan sát, như tìm một loại thức ăn quý hiếm. Đó là bánh bao mang đến cho tổng giám đốc.
Nhân viên văn phòng hành chính, vì tìm kiếm loại bánh bao khiến tổng giám đốc đại nhân hài lòng, Tống Dao đã vào một lượt tất cả các tiệm bánh bao ven đường, ôm theo một đống túi lớn bánh bao, hỏa tốc chạy đến công ty.
Bảo vệ nhìn thấy một cô gái ôm yếu, bề ngoài bình thường, quần áo bình dị, mang theo một đống túi lớn đi đến trước cửa công ty, chú An bảo vệ không thể cho vào.
“Cô gái à, cô không thể vào công ty chúng tôi “chào hàng” bữa sáng.”
“Chú ơi, con không phải đến “chào hàng” bữa sáng, con là nhân viên bộ phận hành chính đấy ạ.”
“Cô là nhân viên ở đây?” Chú An bảo vệ đánh giá Tống Dao một lượt, bề ngoài hết sức bình thường, quần áo nhếch nhác, trên người còn có hơi rượu phảng phất khiến ông không có chút ấn tượng nào. “Vậy thẻ ra vào của cô đâu?” Ông không khách khí hỏi.
Thẻ ra vào? Tống Dao lặng thinh, mới sáng sớm bị Quý Thừa Xuyên đánh thức, cô vội vàng chạy đến đây đưa bánh bao, quần áo mặc không nhầm lẫn là hay rồi, cái thẻ ra vào á, cô nào có tâm tư nhớ đến cái thẻ ấy.
“Chú ơi, con không mang rồi, con thật sự là nhân viên bộ hành chính mà, con đến đây đưa bữa sáng cho Quý tổng.”
Chú bảo vệ phì cười: “Cô gái à, cô kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ hợp lý chút, cô đưa bữa sáng cho Quý tổng á, đừng nói với tôi chính là một đống thứ cô đang cầm trong tay nhá…”
“Đây thật là bữa sáng của Quý tổng, chú ơi!” Tống Dao gấp muốn khóc, tám giờ kém mấy phút rồi, nếu không mang bánh bao đến kịp, tổng giám đốc đại nhân không biết sẽ phạt cô thế nào đây.
“Được được, biết rồi, cô đừng đùa nữa, mau đi đi!” Chú An bảo vệ lên tiếng.
“Chú để con vào với, con thật là nhân viên ở đây, con nói thật mà!” Tống Dao ấm ức khó giải thích.
“Chú An, cô ấy thật là nhân viên phòng hành chính đấy, con làm chứng, đây là thẻ ra vào của con.” Bỗng một người thanh niên trẻ tuổi đi đến, giúp Tống Dao giải vây.
“Cậu…” Tống Dao nhìn kỹ, cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, chợt nhớ, “À, cậu là tiểu Chu, chúng ta đã gặp nhau lúc phỏng vấn đúng không?”
Chư Cát Tuấn im lặng, gật đầu nói: “Đúng vậy, chính là tôi…”
“Chao ôi, gặp được cậu thật tốt quá! Thật không nghĩ cậu cũng được tuyển dụng cùng tôi, chúc mừng cậu nhé!” Anh bị Tống Dao hào hứng cắt ngang.
“Đúng thế, cái đó… Thật ra tôi là Chư…”
“Thế nhé tiểu Chu, tôi còn việc gấp, đi trước đây! Cảm ơn cậu nhiều lắm!” Nói xong, Tống Dao chạy như bay về phía thang máy.
Boss đại nhân, tiểu nhân mang bánh bao đến rồi!!!
Đúng 8 giờ, trải qua vô vàn khó khăn, Tống Dao thở dốc mang bánh bao vào phòng Quý Thừa Xuyên.
“Quý tổng, đây là bánh bao của ngài.” Tống Dao đem túi bánh bao đặt lên trên bàn.
Quý Thừa Xuyên không nói, nhìn chằm chằm vào túi bánh bao trong chốc lát.
Tống Dao cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng giải thích: “Quý tổng, là thế này, hôm nay căn tin công ty đóng cửa, tôi cũng không biết đến chỗ nào mua bánh bao hợp khẩu vị của ngài, vậy nên mỗi loại đều mua một chút, ngài thích loại nào thì ăn. Đây là nhân thịt, đây là nhân cải nấm hương, đây là nhân rau cải khô ạ…”
“Thư ký Tống.” Quý Thừa Xuyên ngắt lời cô. “Cô không biết mỗi loại mua một cái là hành động rất lãng phí à?”
Lãng phí? Tống Dao sửng sốt một hồi.
“Cô cho rằng tôi một lần có thể ăn nhiều vậy hử?”
“…”
Không chờ Tống Dao kịp phản ứng, Quý Thừa Xuyên thò tay vào túi bánh bao lấy ra hai cái, sau đó đem số bánh còn lại đẩy đến trước mặt Tống Dao, nói: “Những cái còn lại… cô giải quyết đi.”
“Vâng.” Tống Dao lúng túng đứng đấy, tay cầm túi bánh bao quay người muốn đi.
“Đứng lại.”
Tổng giám đốc đại nhân, ngài còn muốn gì nữa! Tống Dao vẻ mặt đau khổ xoay người: “Quý tổng, ngài còn có gì phân phó?”
“Tôi có bảo cô mang phần còn lại đi à?”
“Không có… Không có…” Tống Dao cảm thấy có điều chẳng lành.
“Ở đây giải quyết.”
“Hả!?” Tống Dao suýt chút nữa la lớn, “Quý tổng, ngài… ý ngài là sao?”
“Thư ký Tống, lãng phí là hành vi không tốt, ở tập đoàn Thừa Thiên chúng tôi không cho phép xảy ra hành vi đáng trách thế này, huống hồ…” Quý Thừa Xuyên dừng một chút, khó có dịp hòa nhã nói, “Chắc hẳn thư ký Tống cũng chưa ăn sáng mà nhỉ? Không nên khách sáo, ngồi xuống, ăn từ từ thôi.”
Tổng giám đốc đại nhân, ngài muốn mạng nhỏ của tôi sao? Đại boss đã hạ lệnh, Tống Dao nào dám không nghe, chỉ có thể ngồi một bên bắt đầu gặm bánh bao một cách đáng thương.
Cứ thế, trong phòng tổng giám đốc rộng lớn xuất hiện cảnh thế này, một bên Quý Thừa Xuyên nghiêm túc phê duyệt tài liệu, một bên Tống Dao đang cố sức gặm bánh bao.
Toàn bộ quá trình, nội tâm Tống Dao không ngừng ngầm nghĩ: “Đã ăn xong một cái”, “Ăn xong thêm một cái”, “Cố ăn thêm cái nữa!”, “Chết tiệt, thêm cái nào”, “Mẹ nó, vì sao còn nhiều như vậy!”… Cô vừa ăn vừa hối hận không ngừng, sớm biết thế này cô sẽ không chỉ mua bánh bao, mua cả lồng hấp chẳng phải tốt hơn sao!
Bánh bao ơi là bánh bao, vì sao mi lại là bánh bao hả? Tống Dao nhìn số bánh dư còn lại, ngẩng đầu, nước mắt rơi lả chả nhìn về phía Quý Thừa Xuyên đang cúi đầu làm việc.
Bộ dạng làm việc của anh rất nghiêm chỉnh, cúi đầu một góc rất vừa phải lộ ra sóng mũi hoàn hảo, ánh nắng từ cửa sổ sát đất chiếu vào, bao phủ cả người anh thứ ánh sáng dịu nhẹ, lung linh tinh tế.
Bỗng, anh ngẩng đầu lên.
Bốn mắt nhìn nhau, trên tay Tống Dao còn cầm bánh bao, cả người ngây ngốc nhìn anh, ánh mắt ấm ức vì đã no căng, không khỏi ẩn chứa vài phần cảm tình.
Quý Thừa Xuyên hơi động lòng, gọi: “Thư ký Tống.”
“Quý tổng ơi, tôi thật sự không ăn nổi nữa đâu!” Tống Dao ấm ức kể.
“Lần sau đừng mua nhiều thế.”
“Được, tôi đảm bảo!” Tổng giám đốc đại nhân cuối cùng đã tha lỗi cho mình rồi ư? Tống Dao thấp thoáng nhìn thấy tia hy vọng.
“Ừm, cô đi sao chép phần văn kiện này một lát.”
“Yes sir, tôi đi ngay!” Tống Dao như được đại xá, túi bánh bao không quan tâm nữa, tiếp lấy phần văn kiện trong tay Quý Thừa Xuyên, nhanh chóng chạy mất không thấy tâm hơi, cô vô cùng vui mừng, thậm chí quên cả hôm nay vốn là ngày cuối tuần tươi đẹp, giờ phút này phải làm việc cho tổng giám đốc.
“Không đúng!” Một bên sao chép, một bên ngâm nga, Tống Dao hân hoan, rồi chợt phát hiện điểm khác thường.
Quý Thừa Xuyên vừa nói gì kia? Lần sau đừng mua nhiều thế? Còn có lần sau hả!!! Cô bừng tỉnh, chẳng lẽ tổng giám đốc đại nhân còn bảo cô ngày mai mang đến bánh bao?
Cứu với!!!
Trong khoảnh khắc ấy, Tống Dao dường như cảm nhận được sự ác ý từ thế giới bánh bao.
Không không không, vấn đề này quá nghiêm trọng, đi làm phải đem bánh bao chưa kể, nhưng vấn đề là tổng giám đốc ngay cả cuối tuần đều phải ăn bánh bao, hành vi này đối với người không thích vận động như Tống Dao mà nói là đòn trí mạng! Cô không muốn từ nay về sau mỗi cuối tuần đều phải chạy đến công ty đưa bánh bao, càng không muốn cả cuối tuần cũng phải nhìn thấy tổng giám đốc vẻ mặt thâm sâu khó đoán!
Quý Thừa Xuyên tột cùng muốn gì đây, Tống Dao càng nghĩ càng hoảng sợ, cuối cùng cô hạ quyết định, dò la trước đã.
Muốn nắm được tin tức của Quý Thừa Xuyên đối với Tống Dao mà nói là chuyện khó khăn, cả buổi trưa cô đứng khúm núm trong văn phòng tổng giám đốc, tùy lúc nghe lệnh Quý Thừa Xuyên.
Anh chàng này như chiếc máy làm không biết mệt, kinh tế luôn đủ đầy, tiền nhiều như vậy rồi, còn cần bán mạng làm việc không nghỉ vậy sao, thế giới hào nhoáng của đại boss Tống Dao không hiểu, cô chỉ muốn biết ngày mai mình còn phải đưa bánh bao hay không.
Vừa ký xong một bản hợp đồng, Quý Thừa Xuyên ngồi dậy, tinh lực dồi dào lúc trước cũng lộ vẻ uể oải, nhưng tâm trạng anh rất tốt, tâm trạng ấy với người đứng khúm núm bên cạnh hình như có chút liên quan.
Nhìn thấy Quý Thừa Xuyên nở nụ cười, Tống Dao cảm thấy cơ hội đã đến, bèn nói: “Quý tổng…”
“Hử?”
“Cái đó… Bánh bao hôm nay có hợp khẩu vị ngài không?”
“Tạm được, cô thấy sao?”
Tống Dao ngượng ngùng, ngài để tôi ăn nhiều như vậy, tôi còn phân biệt được hương vị gì nữa chứ, nhưng ngoài miệng vẫn cười nói: “Ăn ngon lắm ạ, nhưng ăn nhiều quá cũng dễ ngán.”
“Vì vậy tôi đã bảo đừng lãng phí, ngày mai mua hai cái là đủ rồi.”
Ngày mai thật phải đưa bánh bao nữa ư? Tống Dao cảm thấy trước mắt mờ mịt, muốn ngất đi.
“Áo khoác.” Quý Thừa Xuyên không quan tâm vẻ mặt cô, đứng lên, chỉ tay hướng giá đỡ.
Tống Dao vội đem áo khoác đến, cô luôn cảm thấy có chút nào không đúng, kính cẩn hỏi han từng li từng tí: “Quý tổng, ngài phải ra ngoài sao?”
Quý Thừa Xuyên mặc áo khoác, chỉnh trang cổ áo, tùy tiện nói: “Đi ăn cơm trưa.”
“Vâng.” Việc đó không cần cô tham dự mà phải không?
“Thư ký Tống, trưa rồi cô có sắp xếp gì không?”
“Không ạ.” Tống Dao chợt nói.
“Vậy cùng đi thôi.” Anh nói như lẽ đương nhiên, Tống Dao ngẩn người.
Vậy là sao? Tổng giám đốc đang bảo cô cùng đi ăn cơm ư? Lẽ nào Quý Thừa Xuyên đã nhìn thấu ý định trốn chạy của cô, vì vậy ngay cả lúc ăn trưa cùng phải giám sát cô? Vô… Ngài thật vô nhân tính!
“Thưa Quý tổng, tôi còn mấy cái bánh bao…”
“Không sao đâu, để đó chiều ăn.”
Tống Dao nghẹn uất, hận không thể tát mình mấy phát, ngài là bánh bao, cả nhà ngài đều là bánh bao!
“Thư ký Tống có đề xuất nơi ăn trưa không?”
Tống Dao nhẫn nhịn, suy nghĩ một lát, nói: “Gần công ty có một quán Tứ Xuyên…”
“Đi thôi.” Không chờ Tống Dao kịp phản ứng, Quý Thừa Xuyên đã đi về phía trước.
Cô vội đuổi theo, chân ngắn bước nhỏ ở phía sau không ngừng kêu khổ, tâm tư tổng giám đốc mình không thể suy đoán, không cách nào suy đoán!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.