Chương trước
Chương sau
Uyển Sa bị nhốt trong một cái lồng bằng sắt, xung quanh còn có 7-8 cô gái mặc quần áo rách lưới cũng bị nhốt, ôm tay cuộn người lại, không hề có sức sống. Một chiếc xe ngựa phục cổ nâng đỡ cái lồng giam chạy vào trong rừng rậm, không biết chạy đi đâu.

Uyển Sa xoa đầu choáng váng, nhớ lại chuyện xảy ra trước lúc bị hôn mê. Lúc ấy, cô và thầy Quách đang ở trong rừng cây, ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, không hiểu sao lại ngất đi, sau khi tỉnh dậy không thấy bóng dáng thầy Quách đâu cả. Và cô bị bắt giam trong lồng trên chiếc xe ngựa, tất cả thiếu nữ bên cạnh uể oải, không ai muốn nói chuyện với cô.

"Chị đã tỉnh rồi." Một cô gái đen và lùn, nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, ghé vào trong lồng vương tay đưa một cái chén nước cho Uyển Sa, "Uống. . . Uống nước."Uyển Sa tiếp nhận chén của cô, vội vàng hỏi: "Cảm ơn, xin hỏi một chút, xe ngựa này đang đi đâu vậy?"

Cô gái đen gầy lắp bắp nói: "Đi đến. . . Đấu trường."

"Đấu trường?" Uyển Sa không hiểu lắm,"Có một người đàn ông trung niên đi cùng tôi, ông ấy hiện đang ở đâu?" Cô gái đen gầy lắc đầu: "Tôi không. . . Không biết."

"YaYa, nếu còn nói chuyện với nữ nô, cha cô biết sẽ tức giận đó." Người đàn ông đang điều khiển cỗ xe ngựa ở phía trước, quay lại gầm lên với cô gái gầy gò đen nhẻm.

Cô gái được gọi là YaYa đáp lại, lè lưỡi với Uyển Sa nhỏ giọng nói: "Cha em. . . Cha không có thời gian quản em." Uyển Sa uống cạn nước trong chén, tinh thần khôi phục chút, lòng tràn đầy cầu phúc cho Phó Nhất Hành bình an vô sự.

Còn chính mình, chỉ có thể tùy cơ ứng biết thôi. Xe ngựa chạy được một lúc, trên hàng cây cao hiện ra một tòa kiến trúc hình bầu dục cao ngất, tường ngoài bao bọc đá cẩm thạch màu nâu, mỗi tầng phân bệ mấy chục vòm tròn, vô cùng hùng vĩ và đồ sộ. Sau khi vào Khải Hoàn Môn, Uyển Sa dựa vào lan can và ngẩng đầu lên đánh giá kết cấu kiến trúc, càng xem càng cảm thấy nhìn quen mắt. Rất giống đấu trường Colosseum (*) thời La Mã.

Cô đã từng đọc lịch sử liên quan đến đấu trường La Mã trong sách lịch sử. Thời La Mã cổ đại, những người cai trị đã xây dựng những đấu trường lớn như vậy để làm thú vui, huấn luyện nô lệ để chiến đấu sinh tử với thú dữ, hoặc là nô lệ tàn sát lẫn nhau. Rất nhiều bộ phim điện ảnh Hollywood đã tái hiện lại giai đoạn lịch sử đẫm máu này. Những bộ phim tương tự về chủ đề sinh tồn cũng tham khảo quy định đấu trường của thời La Mã cổ đại.

Không thể ngờ chủ nhân của đảo này đã khôi phục lại đấu trường nguyên bản thành sự thật. Sau khi vào bên trong đấu trường,Uyển Sát phát hiện nơi này càng giống như một sự kết hợp giữa cổ đại vào công nghệ của hiện đại. Chỗ trên cao có một màn hình TIVi tinh thể lỏng trải rộng và tầng trệt có một sân khấu bằng kính. Hơn mười chiếc drone (*) đang quay xung quanh sân khấu, hàng loạt thính phòng đã có một vài người bước vào.

Uyển Sa ra khỏi xe ngựa cùng những thiếu nữ khác và bị lùa đến lồng giam trên đài cao.

"Một vòng thi mới sẽ lập tức bắt đầu." Giám thị canh gác nhìn các cô cười khà khà,"Các nữ nô đều là phần thưởng cho người thắng cuộc, đêm nay có thể được bọn họ hưởng dụng."

Uyển Sa nhíu mày, nhớ lại thời La Mã cổ đại, các đấu sĩ phải đấu tay đôi với dã thú để giành chiến thắng, chắc chắn đây là một cuộc chiến vô cùng tàn khốc. Mà chính cô lại trở thành phần thưởng, tình huống có thể còn tồi tệ hơn.

Đúng lúc này, bóng dáng gầy gò của YaYa giống như con khỉ nhảy lên đài cao, trên tay ôm bánh mì thơm ngào ngạt hét lên với các cô gái trong lồng giam: "Nhanh. . .Tới đây ăn." Những cô gái giống như chó dữ giành ăn, đến tranh lấy bánh mì YaYa đưa cho, cầm ăn ngấu nghiến. "Nè, em để dành cho chị. . . Giữ lấy." YaYa đưa cho Uyển Sa một chiếc bánh mì nóng hổi, gương mặt đen nhẻm nheo đôi mắt đen láy cười.

Uyển Sa tiếp nhận bánh mì, cảm ơn và hỏi: "YaYa, những người tham gia cuộc thi là ai vậy?"

YaYa khịt mũi: "Bọn họ được gọi là. . . võ sĩ giác đấu hoặc là sinh tồn giả, là học. . . Trường học đào tạo ra."

Uyển Sa giật mình: "Trường học nào?"

Đột nhiên vang lên âm nhạc trong đấu trường cắt ngang câu hỏi Uyển Sa Trên cao, màn hình khổng lồ đột nhiên sáng lên và dưới ánh đèn sân khấu chói mắt, một bóng người đẹp trai cao lớn xuất hiện giữa sân khấu, mấy chiếc drone vây quanh chụp hình của hắn. Hắn nghiễm nhiên là người chủ trì của đấu trường. Màn hình đồng bộ hiển thị hình ảnh của người dẫn chương trình, gương mặt của hắn là người lai giữa nét Châu Á và Châu Âu, vẻ ngoài đẹp trai, toàn thân cuốn hút với bộ vest màu xanh sang trọng, mái tóc đen được xịt keo dựng thẳng lên, bên tai gắn chiếc microphone không dây.

"Chào buổi sáng, kính thưa quý vị, tôi là người dẫn chương trình Vitas, hoan nghênh mọi người đến với đấu trường La Mã ở khu nghỉ dưỡng trên đảo. Tôi cũng xin chúc các bạn đang xem truyền hình trực tiếp có tâm trạng vui vẻ."

Khu nghỉ dưỡng trên đảo? Trực tiếp? Quá nhiều thông tin. Uyển Sa hỏi YaYa bên cạnh, chương trình kiểu này thông qua đường truyền nào có thể phát trực tiếp. YaYa nghĩ nghĩ: "Giống như. . . Như là deep web (*)."

(*)Deep web làm một trang web phi pháp cũng là nơi sinh sản của tội phạm. Ma túy, vũ khí, buôn bán nô lệ tình dục, chủ yếu thông qua deep web mà tiến thành giao dịch.

Không có nhiều người đến xem trực tiếp nhưng nhìn trang phục của họ có thể nhìn rất rất giàu có. Có vẻ như hòn đảo này càng phức tạp hơn so với cô tưởng tượng. Người dẫn chương trình Vitas hào hứng giơ tay: "Tiếp theo, tôi mời nhóm sinh tồn giả bước vào, chuẩn bị vòng loại đầu tiên." Ở trung tâm của đấu trường, một cánh cổng đất mở rộng ra, mười mấy thanh niên trẻ tuổi lần lượt bước ra.

Các máy drone vây xung quanh quay chụp bọn họ, chiếu hình ảnh với độ sắc nét cao (full HD) lên màn hình khổng lồ. Bọn họ mặc khôi giáp cổ màu đen, cầm trong tay đoản kiếm hoặc là giáo, xem ra phần lớn đều khoảng 20 tuổi.

Trong đó có một người cao lớn cường tráng, nhìn rất tầm 1m95, dưới ánh mặt trời làn da của hắn ta sáng loáng, cơ ngực và bụng căng siết thành khối, khôi giáp không vừa với dáng người vạm vỡ của hắn, sự hùng hồn như dã thú khiến cho người ta sợ hãi. Hai mắt hắn vô thần, trán nổi những đường gân xanh dữ tợn, như thể tùy lúc có thể lên cơn phẫn nộ mà đột nhiên lao thẳng vào người trước mặt, há miệng rộng, gầm thét về phía máy bay không người trước mặt.

Người chủ trì mỉm cười nói: "Sinh tồn giả mạnh nhất của chúng ta – Cậu bé phẫn nộ đã xuất hiện trên sân khấu, hôm nay tôi rất mong chờ màn trình diễn của cậu ấy."

Uyển Sa thông qua màn hình nhìn thấy rõ ngũ quan hung ác của hắn, không khỏi sởn gai ốc. Đây không phải là Chu Thừa Thừa mà cô đã từng gặp qua trên thuyền sao? (Xem lại chương 1) Đáng lẽ hắn là bạn cùng phòng của cô, nhưng không thể ngờ lại bị đưa đến đấu trường từ sớm và trở thành nhân vật chính trong tiết mục giải trí.

Hai tay YaYa níu chặt vạt áo, không chớp mắt nhìn Chu Thừa Thừa phát cuồng dưới đài, nỉ non thành tiếng: "Người cao to." Lúc cô gọi tên hắn, vậy mà giọng nói lại trở nên lưu loát.

Người dẫn chương trình tiếp tục: "Hôm nay tiết mục của chúng ta có thêm một sinh tồn giả mới. Theo huấn luyện viên Trần nói, chắc chắn cậu ấy đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt của quân đội, lại là tuyển thủ duy nhất tự nguyện tham gia cuộc thi, xin mời sinh tồn giả mới lên sân khấu."

Giữa những chàng pháo tay, một bóng dáng cao ngất chậm rãi bước thẳng đến cửa đá, đôi vai rộng và đôi chân dài, giống như hạc giữa bầy gà trong nhóm sinh tồn giả.

Trên màn hình rộng chiếu khuôn mặt của anh, vẻ mặt thâm trầm và uy nghiêm, đôi môi mỏng mím thành một đường, toàn thân thuần thục và khống chế, giống như một thanh kiếm lạnh lẽo nằm trong vỏ kiếm, khí thế bức người. Uyển Sa kiên định nhìn anh, nghe thấy nhịp tim đập đột nhiên tăng nhanh, máu toàn thân chạy vọt thẳng lên não.

Làm Phó Nhất Hành, tại sao anh lại đến đây?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.