Uyển Sa nhìn đất dưới đáy giày của Phó Nhất Hành, ánh mắt giống như bị chọc đau đớn, một hồi cắn chặt môi nói: "Em sẽ đợi anh ở đó, nhất định anh phải đến."
Phó Nhất Hành thoáng quay mặt, tầm mắt rơi vào khuôn mặt tái mét của cô, trong mắt loét lên, nhẹ nhàng gật đầu: "Được." Một từ "được" ấy đã tan vào trong trái tim của Uyển Sa.
Cô ngược lại kéo thầy Quách, dứt khoát chạy đi. Dọc theo đường đi, hai người chạy như điên. Uyển Sa không dám chạy quá xa sợ Phó Nhất Hành không thể tìm thấy cô.
Thầy Quách thở hổn hển, lo lắng thay Phó Nhất Hành: "Em ấy có thể ứng phó không?"
Uyển Sa gật đầu: "Anh ấy rất mạnh, nhất định có thể." thầy Quách nhìn về phía mặt cô, ngơ ngẩn hỏi: "Sao em lại khóc?" Uyển Sa lau hai gò má, kìm nén cổ họng: "Em không khóc." Phó Nhất Hành bảo cô rời xa, có thể là bởi vì sợ phân tâm, cũng có thể là nguy cơ của việc gỡ mìn. Tóm lại, cô tuyệt đối không thể là gánh nặng của anh.
Phó Nhất Hành giẫm lên loại mìn quân dụng chỉ cần nhấc chân lên ngay lập tức có thể bị nổ thành từng mảnh. Anh ngồi xổm xuống với động tác cực nhẹ nhàng, dùng dao đào lớp đất lên, từ từ lộ ra nguyên mẫu của quả mìn.
Mà lúc này, sâu trong rừng cây, truyền đến tiếng vó ngựa vồ vập, một bóng người vạm vỡ ló ra từ sau tàng cây. Trên lưng ngựa có một người đàn ông với nước da ngăm đen, lông mày rậm và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-thoat-hoc-vien-sac-tinh/3456518/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.