Sau khi váy bị cắt đi, bên dưới bại lộ ra cảm thấy hơi lạnh.
Uyển Sa nhìn vải vụn trên đất, hốt hoảng nói với Phó Nhất Hành: "Chúng ta trở về đi."
Phó Nhất Hành vén lên một góc quần lót của cô, dọc theo bên cạnh cắt bỏ từng chút một: "Không phải cậu gửi tin nhắn nói chờ tôi ở đây sao?"
Uyển Sa đáp lại: "Đúng."
Anh cho là theo lý lẽ phải làm: "Nếu đã đến đây, chúng ta hãy chơi một chút."
Da đầu Uyển Sa tê liệt, trong lòng khẽ mắng, là cậu muốn đùa với tôi thì có.
Nói thêm nữa cũng vô dụng, cô chỉ có thể bị trói ở trên ghế, tùy ý để dao kéo ma sát lên bắp đùi của mình. Cảm giác kim loại lạnh lẽo khiết cô nổi da gà.
Ví bị mắc kẹt nên quần lót vẫn treo ở thắt lưng nhưng đáy quần đã bị cắt bỏ, lộ ra nơi riêng tư mịn màng không lông.
Phó Nhất Hành rất thích hoa huyệt của cô, giống như an ủi, cởi găng tay đen ra, đầu ngón tay ma sát hoa môi.
Uyển Sa vô thức kẹp chân lại, lại phát hiện hai chân đã bị dây thừng cố định, vội vàng nói: "Thả tớ ra!"
Phó Nhất Hành mỉm cười và không nói gì, tiếp tục cắt miếng vải đen trên khay che hai mắt cô lại.
Trước mắt Uyển Sa tối đen, cô càng hoảng hốt vì không biết chuyện gì xảy ra kế tiếp.
"A..." Cô khẽ hét lên cảm thấy anh nắm lấy một bầu ngực nhẹ nhàng nâng lên, "soạt soạt soạt" cắt dọc theo mép ngực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-thoat-hoc-vien-sac-tinh/3456486/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.