Sau khi biển người tản ra, lễ đường im lặng đi rấtnhiều, giọng nói của Mạch Mạch mềm mại nổi bật và rất rõ ràng ngân vang cảtrong hội trường “Chú, chú rất giống ba cháu, cháu có thể gọi chú là ba không?”
An Hòa quay người lại theo tiếng nói, nhưng mới nhìnmột cái thì máu trong người đã đông cứng lại.
Trên san khấu, dưới ngọn đèn chớp sáng lóng lánh, côbé nhỏ đang được một người đàn ông ôm vào trong lòng, mặt đối mặt, vừa cười vừanói chuyện, mà hai khuôn mặt một lớn một nhỏ lại giống nhau như thế. Mấy lãnhđạo trong trường học đay đứng nói nhỏ xung quanh hai người.
Câu hỏi dễ thương của Mạch Mạch khiến người đàn ônggiật mình, giọng nói dịu dàng và mềm mại đến hoa lệ: “Được!”
Ánh mắt cô bé sáng lên tức thì, vội hỏi: “Thật sự cóthể sao?”
Hạ Viêm khẽ gật đầu, nhìn cô bé bằng ánh mắt trìu mến.
“Không thể!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Mạch Mạch đang chuẩn bị kêu haitiếng “ba ba” thì bỗng nhiên bị cắt ngang.
An Hòa chạy lên sân khấu với tốc độ nhanh chưa từngcó, giật lấy cô bé trong lòng Hạ Viêm rồi đặt cô bé lên mặt đất chả chút dịudàng nào, sau nó nắm một tay của cô bé, một tay hướng mạnh về phía mông củaMạch Mạch.
“Ba có thể nhận bậy như thế hả? Ai bảo con có thể tùytiện nhận người khác là ba như thế?”
Cái mông nhỏ bé mềm mại của Mạch Mạch chưa bao giờ bịđối xử như thế, vừa đau nhức vừa hoảng sợ khiến cho cô bé khóc ngay lập tức,vừa khóc vừa nói rất lớn: “Ai cũng có ba, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-hanh-phuc/207697/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.