Ngày 20 tháng 9, bầu trời trong xanh, một làngió nhẹ thổi đi cái nóng mùa hè, trong không khí thoang thoảng chúthương thơm thanh nhã. An Hòa bước xuống xe, nhắm mắt lại hít một hơi,cảm nhận một lần cuối không khí của thành phố A trước khi ra đi.
“Hòa Hòa, đi thôi.” An Vũ xách va ly đầy hànhlí đi theo sau, chuyển đến trước mặt em gái sờ sờ đầu cô dịu dàngnói.
“Vâng!” An Hòa ngoan ngoãn cười cười với anhtrai, ôm lấy cánh tay của mẹ, cả nhà đi vào trong sân bay.
“Hòa Hòa, sau này đến Mĩ nhất định phải chămsóc mình cho tốt! Có chuyện gì nhất định phải tìm anh, nhớ đó haingày phải gọi về cho mẹ một lần, không đủ tiền thì phải nói vớimẹ…” Diệp Hiểu Nhu vẫn còn kinh sợ chuyện năm kia con gái mất tích,nếu như không phải con gái kiên quyết thì bà cũng không muốn để nórời khỏi mình.
“Biết rồi người đẹp! Yên tâm đi mà!” An Hòa ômấy mẹ yêu dấu làm nũng.
Diệp Hiểu Nhu hơi kích động, từ lúc An Hòa trởvề cũng rất ít khi làm nũng với bà. An Cảnh Dương nhìn vợ cùng congái yêu ôm nhau, khuôn mặt hiền lành tràn ngập nụ cười. Ông vỗ vỗ vaicon trai, dặn dò một lần nữa: “Nhất định phải chăm sóc tốt cho emgái con đấy!”
An Vũ gật đầu, “Yên tâm đi ba!”
Ôm lấy ba xong An Hòa mới chầm chậm bước vàocửa kiểm tra. Cảm nhận của ba và mẹ cô đều biết, mỗi khi nhìn thấyánh mắt lo lắng của họ cô đều rất tự trách. Cô không phải đứa congái ngoan, đã làm cho ba và mẹ lo lắng hãi hùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-theo-hanh-phuc/207650/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.