“Bé, thật sự muốn đi sao?” Diệp Hiểu Nhu kéotay con gái mình dịu dàng hỏi. An Hòa ngồi trên chiếc giường êm ái bên cạnhcửa sổ, ánh mắt hướng về cây đại thụ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng gậtđầu với mẹ mình. Cô biết rõ họ rất lo lắng cho cô, cô cũng muốn đểhọ được yên tâm, nhưng mà từ bỏ không phải là việc dễ dàng như vậy,cho nên cô muốn đi đến một nơi xa lạ, thử quên đi một số chuyện cũ,bắt đầu một cuộc sống mới. “Aizz…” Diệp Hiểu Nhu thở dài, xoa xoa mái tócdài của con gái, “Tiểu Liệt nó…” “Mẹ…” An Hòa quay đầu lại ngắt lời mẹ, “Conhiểu lòng mình, con biết phải làm sao mà.” Con gái không muốn nói đến đề tài này, DiệpHiểu Nhu cũng không dám hỏi nhiều nữa, khẽ thở dài trong lòng, đứngdậy ra khỏi phòng ngủ. Dưới lầu, ba An đang ngồi trên ghế salon đọcbáo, nhìn thấy vợ yêu xuống, ông đứng dậy dắt tay bà ngồi xuống,“Nó vẫn kiên trì sao?” Diệp Hiểu Nhu gật đầu, lo lắng nói: “Aiz, nócứ như vậy thì làm sao mà vui vẻ được, không để ý tới A Liệt, hỏinó đã xảy ra chuyện gì nó cũng không nói…” An Cảnh Dương ôm lấy bờ vai của vợ mình, dịudàng an ủi: “Con cháu có cái phúc của con cháu, Bé của chúng ta làmột đứa trẻ kiên cường!” Trình Liệt… An Hòa khẽ gọi cái tên này tronglòng, đây là người cô đã quen biết từ năm 8 tuổi, cô còn nhớ rõ côngồi phía sau xe đạp của anh hai tay hoan hô thích thú, nhớ rõ anh đắcý kéo lấy tay cô từ chối sự theo đuổi của nữ sinh khác, cũng nhớrõ người con trai anh tuấn này bỏ qua sự kiêu ngạo cùng tự tôn củamình, học mấy nam chính trong phim truyền hình quỳ xuống cầu xin côgả cho anh, tuy khi đó bọn họ còn nhỏ nhưng mà cô thật sự rất muốngả cho anh. Nhưng mà bắt đầu từ lúc ấy, người cô mong muốnsống chung không còn là anh; bắt đầu từ lúc ấy, cô nhìn khuôn mặtsáng lạn của anh lại nhớ tới một khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng âmnhu khác. Huống hồ…Cô còn xứng với anh sao? Nhà họ an ở trong một khu nhà cao cấp trongthành phố A, căn biệt thự nhỏ có cửa riêng sân riêng, ba An theo ý củavợ yêu trang trí từ trong ra ngoài đều một màu hồng phấn, còn trongsân thì có đủ các loại hoa cỏ, dùng hàng rào xinh đẹp kiểu Âu vâylại, trở thành một thế giới nhỏ riêng biệt. An Hòa xách mấy thứ vừa mới mua về nhà, vửamở cửa ra đã nhìn thấy Trình Liệt đang ngồi trên chiếc ghế dưới gốccây hợp hoan, “A Liệt…” Trình Liệt một tay nâng cằm đang ra vẻ thấtthần giật mình, ngẩng đầu lên nhìn người làm cho gần đây anh ăn khôngngon ngủ không yên lúc này đang yên lặng đứng trước mặt mình, tronglòng có chút khổ sở. Hòa Hòa của anh sau khi trở về luôn tĩnh lặngnhư vậy. Anh không biết trong mấy tháng mất tích cô đã xảy ra chuyệngì, cái gì đã làm cho một cô gái vốn hoạt bát hiếu động lại trởnên thế này. Nhưng anh biết rõ, trước sau như một anh vẫn yêu cô. Màsau khi mất đi cô, anh tuyệt vọng gần như muốn chết đi, nhất định sốngphải thấy người chết phải thấy xác, anh giữ vững tinh thần đi khắpthế giới tìm cô, thậm chí còn đi tìm người anh không muốn gặp nhấtgiúp đỡ, nhưng mà vẫn không tìm thấy cô. “Hòa Hòa, đừng trốn tránh anh nữa, chúng tanói chuyện đi, được không?” Sau khi cô trở về anh mới cảm giác mìnhđã sống lại, nhưng mà cô lại lạnh nhạt với anh như người xa lạ, thấyanh từ xa đã né tránh, không còn là cô gái suốt ngày dính lấy anhnhư trước kia nữa. An Hòa nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, ánhmắt chứa đựng một vẻ quyết tâm, cô cắn cắn môi, đến ngồi bên cạnhanh, “Được, A Liệt, chúng ta nói chuyện đi!” Ánh mắt Trình Liệt lộ ra vẻ vui sướng, nhưngmà niềm vui không duy trì được bao lâu thì chợt nghe An Hòa bình tĩnhmở miệng, “A Liệt, mấy tháng kia em đã trải qua rất nhiều chuyện, đãkhông còn là An Hòa trước kia nữa,…em…không yêu anh! Mấy ngày nữa emsẽ sang Mĩ du học, anh quên em đi, chúng ta cùng bắt đầu lại một lầnnữa, được không?” “Không…được!” Trình Liệt cắn răng, vẻ mặt thốngkhổ, “Anh không tin, chúng ta đã từng…đã từng yêu nhau như vậy! Mặc kệđã xảy ra chuyện gì anh cũng không thể rời bỏ em!” “A Liệt…” Cô nhìn anh, “Em không còn là một côgái trong trắng nữa!” Nhìn thấy vẻ khiếp sợ của Trình Liệt, An Hòathấy không đành lòng nhưng vẫn nói tiếp, “Anh biết ý của em mà, cóphải không? Trong khoảng thời gian em mất tích đã sống cùng với mộtngười đàn ông khác… Sau đó bởi vì một vài nguyên nhân mà chúng emphải xa nhau…” “Đủ rồi!” Trình Liệt nghiêm nghị ngắt lời cô,“Em đang muốn nói cho anh biết em đã yêu người đàn ông khác, còn vìmột người đàn ông đã không cần em nữa mà từ chối anh, có phảikhông?” Vẻđau khổ của Trình Liệt làm cô thấy đau lòng, chàng trai trước mặtnày từ nhỏ đã nâng niu che chở cô trong lòng bàn tay, mà hiện giờ, côlại dùng những lời nói sắc bén nhất làm tổn thương tình cảm củaanh. Thật ra chính cô cũng không biết mình có yêu người đàn ông kiakhông, nhưng cô không muốn giải thích nhiều, nếu như như thế có thểlàm cho anh chết tâm mà bắt đầu cuộc sống của chính anh một lần nữathì cứ như vậy, cứ như vậy đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]