Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nuốt một miếng xuống, mùi gạo kia xen lẫn với mùi dầu có thể khiến nàng nuốt đầu lưỡi.
Nàng đều còn chưa lấy lại dư vị, một chiếc bánh cũng không có.
“Đại thúc, thủ nghệ của ngươi rất tuyệt.” Nàng giơ ngón tay lên với Hạ Thủ Nghĩa.
Trù nghệ được công nhận, Hạ Thủ Nghĩa cũng nở nụ cười: “Tiểu nương tử thích thì tốt.”
Tô Oanh bảo hai người cũng ăn, sau đó cầm mấy bánh bột ngô trở lại trong phòng, mới vừa đi vào, phòng trong gần hai mươi đôi mắt đều rơi xuống bánh rán trong tay nàng.
Tô Oanh cầm bánh rán đến trước mặt Nhị Bảo: “Linh nhi tới, ăn bánh rán.”
Nhị Bảo cảm thấy hôm nay mình bị hạnh phúc đến váng đầu, vừa là bánh hạch đào vừa là bánh rán, cuộc sống như trở về từ trước! “lấy thêm hai cái đưa cho phụ thân ngươi.”
Nhị Bảo ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Nhị Bảo nhận bánh rán đang muốn cầm đi cho Tiêu Tẫn chăm sóc Đại Bảo, một bóng dáng ở trong góc đột nhiên như điên vọt ra đoạt lấy bánh rán trong tay Nhị Bảo nhét vào trong miệng.
“Linh Nhi cẩn thận!”
“A!”
Nhị Bảo bị biến cố bất ngờ xảy ra làm hoảng sợ, cơ hể nho nhỏ lảo đảo một cái ngã lăn quay trên mặt đất.
Tô Oanh lắc mình một cái đã tiến lên ôm Nhị Bảo lên.
Nhị Bảo hiển nhiên bị dọa sợ, sau khi được Tô Oanh bế lên, cái miệng nhỏ của cô bé bĩu ra lên tiếng khóc, nhưng cô bé lại cố tình không dám khóc quá lớn tiếng, chỉ nức nở như con mèo nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-lam-giau-ta-dua-vao-tram-ty-vat-tu-kieu-duong-chien-than-tan-vuong/4373406/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.