Hi Phù Ẩn chợt bật cười, biểu cảm trên mặt dịu đi. Hắn trở tay nắm lấy bàn tay Khương Mạc, trong ánh mắt có mang theo mấy phần mềm mại: “A Khương, nàng đang an ủi ta sao?”
Khương Mạc bị hỏi đến mức sửng sốt, nàng nhìn Hi Phù Ẩn không nói gì.
Hi Phù Ẩn bật cười, ánh mắt của hắn lại trở về với phức tạp và sâu thẳm, hắn dùng một giọng điệu gần như thở dài, nói với nàng: “A Khương, ta không phải người tốt, ta sẽ không cảm thấy áy náy chỉ vì diệt đi một cái thôn nho nhỏ, chỉ vì giết đi vài người, huống chi những kẻ đó còn từng có ý muốn giết chúng ta. Bắt đầu từ lúc bọn họ có tâm tư kia, ta nhất định sẽ phải giết bọn họ. Những kẻ đó chẳng qua chỉ là tự chịu diệt vong, sao ta phải cảm thấy áy náy chứ.”
Khương Mạc nhìn Hi Phù Ẩn ngơ ngác, hắn tâm tư thâm trầm, sát phạt quyết đoán, đây là điều mà Khương Mạc vẫn luôn biết. Cũng là vì sự đặc biệt này của hắn, nên hắn đã cứu nàng vô số lần dọc đường đi.
Thế cho nên Khương Mạc không phải đang an ủi hắn, nàng chờ đến khi hắn nói xong, mới chậm rãi lắc đầu nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Không phải, không phải ta an ủi chàng, lời này là ta nói cho ông trời nghe thấy. Ta muốn cho ông trời biết, chàng không phải đang tạo sát nghiệt lung tung, người chết đều là người đáng chết, bọn họ chết cũng chưa hết tội. Không thể trách tội chàng.”
Thiện ác đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/2002799/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.