Đúng lúc này, Yến Bình đột nhiên xuất hiện, hắn giống như một linh hồn lang thang, lặng lẽ bước tới núi thây kia.
“Yến Bình!”
Khương Mạc giật mình, nàng kìm lại sự khó chịu trong lòng, hai ba bước đã tiến lên chắn ở trước mặt Yến Bình.
Yến Bình như là không nhìn thấy nàng vậy, nhóc đi vòng qua nàng.
“Yến Bình, đừng nhìn, đừng nhìn.”
Khương Mạc dùng tay che lại đôi mắt Yến Bình, ôm người vào lòng ngực.
“Tỷ tỷ.”
Yến Bình nhỏ giọng kêu nàng một tiếng, sau đó từ từ kéo tay nàng xuống: “Đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Nghe thấy âm thanh nức nở của Yến Bình, nàng không thể từ chối. Nhưng mà ngay khi tay vừa mới bị kéo xuống một nửa, Khương Mạc lại đột nhiên dùng cơ thể chặn lại tầm mắt của Yến Bình, nàng nhìn chằm chằm vào cặp mắt sạch sẽ kia, hỏi nhóc: “Yến Bình, đệ còn nhỏ, tỷ không muốn để đệ nhìn mấy thứ này.”
Đáy lòng nàng khó chịu không nói nên lời.
“Tỷ, đệ muốn nhìn mẹ đệ một chút.”
Yến Bình lặp lại những lời này. Mặt nhóc đầy vẻ cầu xin, hốc mắt đầy lệ.
Khương Mạc nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy không đành. Những bộ thi thể đó hoặc là trở thành xương trắng, hoặc là đã hoàn toàn thay đổi, không thể nhận ra ai với ai. Nhưng nhìn vẻ bướng bỉnh của Yến Bình, trong khoảng thời gian ngắn, nàng không biết nên nói gì. Nàng lại rũ mắt nhìn đôi chân tàn khuyết trần trụi của Yến Bình, trên đó lại có thêm không ít vết thương mới.
Từ khi bọn họ rời đi, đứa bé này vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-nan-khong-ta-co-ban-tay-vang/1002916/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.