Hà Văn chống cằm, cắn bút, ngồi suy tư trên bàn viết, chàng muốn viết một bài thơ đầy ý nhị yêu đương gởi tặng Vân, ngồi nghiền ngẫm suốt buổi mà chẳng có ý nào cả, làm thơ sao mà khó thế, chàng có bao giờ phải mất thời gian cho mấy chuyện không đâu chứ, thế mà bây giờ phải vắt óc nặn từng con chữ mà chằng ăn nhập gì. Phải thầm phục mấy ông thi sĩ thả thơ cứ nhẹ như gió, ý cứ tràn trề như sông, như biển. Mệt mỏi, làm thơ không xong thì viết thư chắc cũng ổn, nghĩ thế chàng lấy bút hí hoáy vài dòng mở đầu, mới được vài dòng chào hỏi lại sợ thư mình sẽ bị đối phương từ chối, lúc ấy có nước khốn khổ. Đang lưỡng lự, bỗng Văn Khánh giống cơn lốc cuốn vào phòng, hắn hét hắn la ầm cả lên:
-Mày ơi nguy rồi, nguy thật rồi!
Hà Văn thấy cử chỉ của bạn nên cũng hoảng
-Chuyện gì?
Văn Khánh thở dốc:
-Thì chuyện của mày
-Chuyện tao...?
Văn Khánh chìa tờ giấy gấp nhỏ trịnh trọng dúi vào tay bạn. Hà Văn còn ngờ nghệch nhưng cũng từ từ mở ra. Mấy chữ "gởi Tuyết Vân" làm Văn mất bình tĩnh, chàng hồi hộp lướt qua từng con chữ
"Tôi chưa có ý định biết em...tôi đã biết
Tôi chưa nghĩ mình phải tìm hiểu em...tôi đã tự hiểu
Tôi mong em đến bên tôi một ngày không xa ngái
Và...đừng làm tôi thất vọng
Trước tình yêu hằng mong đợi bao ngày!
M.N "
Trời, có người lại phổng tay trên chàng ư? Cái tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-len-di-lua-tinh-yeu/2009604/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.