Anh là bạn của anh trai cô, một hôm vì có việc mà đến gặp nhưng cũng vì thế mà anh đã gặp cô. Có thể nói rằng ấn tượng của cô đối với anh vô cùng to lớn một người thiếu nữ với món đàn dịu ngọt, tiếng đàn thanh thoát, tuyệt diệu trên đôi tay thon mềm. Trái tim anh chợt xúc động, chủ nghĩa độc thân bao năm rồi có thể bị phá vỡ, anh hối hận khi đặt chân tới đây, nhưng...đã quá muộn để lại quay ra.
Còn cô, Tuyết Vân mười tám tuổi đầu còn trong độ tuổi ăn chưa no lo chưa tới. Nhưng riêng với Vân thì mười tám tuổi đầu coi như đã biết tự quản. Chuyện áo quần mua sắm cô không để bố mẹ bận tâm, kể cả chuyện ăn quà vặt cũng thế. Bố mẹ cô chỉ việc chi khoản tiền trong tháng cho anh em cô xài. Ngoài ra họ khỏi lo lắng chi thêm, công việc trong công ty cứ thế mà trôi trãi, suôn sẽ nên họ được thăng chức liên tục.
Nhưng có điều lạ là mười tám tuổi đầu mà Vân chưa hề biết chút gì gọi là tình yêu. Cô luôn quan niệm tình yêu là một thứ đau khổ, đọa đày, dày vò người sống dở chết dở. Tình yêu triệu chứng của nhiều căn bệnh quái đãng. Vậy mà cuối cùng chàng trai ấy lại mang đến cho cô những cảm giác mới lạ, những rung động đầu đời, thật đặc biệt!