Được nữ nhân ưu tú kéo tay mình như vậy, Trúc Viễn nhanh chóng bắt lấy mà hưởng thụ, nhưng đành dang dở khi bàn tay mềm mại ấy buông ra, Trúc Viễn thấy lưu luyến vô cùng. Sự mất mác đó khiến cho động thái của cô trở nên thất thần.
Từ chỗ xe của mình, Tô Nghiêng ngoái đầu nhìn lại, thấy Trúc Viễn còn đứng ngây người nên nữ nhân này đã lên tiếng gọi.
Khi cả hai đều yên vị trong xe, vẫn là ánh mắt thoạt nhìn thì ấm áp nhưng kỳ thực là rất háo sắc của Trúc Viễn đối với Trịnh Tô Nghiêng:
"Tô Nghiêng, chuyện vừa rồi tôi rất cảm ơn!.. Nhưng không đơn giản chỉ là giải vây cho tôi thôi đúng không?"
"Lát nữa hả nói"
"Chờ đã! Cô là đang định chở tôi đi đâu vậy?" Sực nhớ là vẫn chưa nói chỗ của mình ở đã thấy Tô Nghiêng cứ như vậy mà chạy đi, tâm tư đang hưởng thụ của Trúc Viễn bây giờ mới nhường chỗ cho những khúc mắc.
Câu hỏi này nghe thì rất bình thường, không có gì sâu xa phải lưu tâm. Nhưng đối với Tô Nghiêng, khi nữ nhân này nghe xong lại có chút ảnh hưởng:
"À..Tôi chưa hỏi mà đã chạy đi như vậy.. Chỗ.. Chỗ bán bánh cá nhân đậu đỏ là ở đâu vậy?" Nói xong câu đó Tô Nghiêng hết sức nghi hoặc chính mình. Nghi hoặc rõ ràng nhất là đôi gò má của bản thân sao lại nóng rực như vậy.
Tô Nghiêng đợi rất lâu không thấy người kia trả lời, liền liếc nhẹ một tia nhìn, thấy sắc mặt Trúc Viễn hơi khó coi, nhưng không phải đối với mình mà là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-khoi-the-gioi-nay-duoc-khong/461616/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.