Một đám người la hét không ngừng, vài tên trong đó còn định xông vào gây chiến. Lão Thư chứng kiến cảnh tượng náo loạn này, bị làm cho buốt đầu nhức tai. Không nương tình đã lại giáo huấn bọn họ một trận. Dù biết là họ đang không phục, không đành để Trúc Viễn bị đưa đi dễ dàng như vậy. Nhưng họ làm sao biết đây là ý đồ của Trúc Viễn, còn ẩn ý bên trong thì đến cả nữ nhân này cũng không biết.
Bóng xe cuối cùng cũng đã chạy khỏi. Lão Thư thở một hơi dài, đôi mắt chất chứa hình ảnh Trúc Viễn cứ như vậy theo bóng xe mà đi mất. Lão Thư nhanh chóng đi xem tình hình, nóng lòng rất muốn thấy một tin tốt mà báo lại với Trúc Viễn. Nhưng khi vào phòng, chỉ là một mớ hổn độn. Dương và Cao Đại đang cùng nhau hát karaoke, còn tranh nhau microphone. Lão Thư tự nhủ, chắc là loại tin tức rất tốt đã làm bọn họ vui đến như vậy.
Một lúc sau nhạc cũng đã được tắt, ba người ngồi đối diện nhau cả buổi, không ai ngẩn đầu nhìn ai.
Trước mắt Lão Thư là một tờ giấy ướt nhoè, chữ viết vốn không đẹp giờ lại bị ướt nên khó mà đọc được. Cao Đại lấy hết dũng khí của một nam nhi, nuốt ực nước bọt, như một tội nhân mà tự thú tội:
"Chuyện là.., tôi thấy cậu ta bị thương như vậy.., không thể tự giặt đồ nên tôi đã giúp một tay, đem đồ cậu ta giặt sạch, còn vò rất kỹ nữa!"
Nếu trở về với tính khí của Lão Thư lúc trước, chắc chắn nữ nhân này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-khoi-the-gioi-nay-duoc-khong/461615/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.