Cô biết, anh nói là sự thực.
Một người có yêu mình hay không, chỉ cần cảm nhận được sẽ thấy.
Cô cảm nhận được.
Xe đi thẳng một đường tới nhà cô, thế nhưng cả hai vẫn chưa chịu xuống xe. Những lời nói không có dinh dưỡng cũng chẳng quan tâm nữa, cả hai im lặng ngồi trong xe.
Cuối cùng, cô ngáp một cái, buồn ngủ rồi. Mạnh Cổ mới bảo cô lên nhà đi ngủ.
Thế nhưng cô đi đến cổng chính, anh lại đuổi theo, nói muốn đưa cô lên nhà. Hai kẻ ngốc nắm tay nhau đi thang máy đến nhà cô, cô nghĩ đến cảnh tượng này lại bật cười.
“Em vào nhà đây.” Cô nói.
Mạnh Cổ gật đầu.
“Hôm nay Tư Tư không về nhà, em ở nhà một mình.” Cô nói, thấy biểu cảm của Mạnh Cổ, thấy mình đã lỡ lời, nhanh chóng sửa lại: “Em không có ý gì khác đâu, ý em nói cô ấy không về, em ở nhà một mình.”
Trần Nhược Vũ mặt đỏ lựng cả lên, Mạnh Cổ đứng cười haha.
“Em vào đây.” Trần Nhược Vũ lườm anh một cái, đáng ghét quá, người này chẳng đáng yêu gì cả.
Cô đưa tay vào trong túi xách tìm chìa khóa, anh ở bên cạnh nhìn chăm chú. Cô tìm nửa ngày không thấy đâu, bèn bực mình.
Cô đưa túi xách cho anh cầm, nhét cả hai tay vào tìm.
“Làm sao vậy?.”
“Em không tìm thấy chìa khóa. Xong rồi, xong rồi, em ném đi đâu rồi?.”
“Đừng nóng, cứ từ từ tìm.” Anh trấn an cô, giúp cô thử tìm chìa khóa trong túi, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-dau-cho-thoat/2118185/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.