Hai ngày sau, Trần Nhược Vũ nhận được điện thoại của Mạnh Cổ, anh nói anh đã hẹn gặp chủ nhiệm Lưu và lấy được thẻ khám, kêu cô qua lấy. 
Gặp được Mạnh Cổ, Trần Nhược Vũ rất vui mừng. Cô thu xếp công việc ổn thỏa rồi về qua nhà thay quần áo. Đổi đi đổi lại vài bộ quần áo, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, ngắm nghía chán chê rồi mới cảm thấy hài lòng. Ra đến cửa, cô cúi đầu nhìn chân mình, cảm thấy hình như giày và quần không hợp, vì thế trở lại thay đôi giày khác. Lần này quả thực rất hài lòng, thế nên cô quyết định ra khỏi nhà. 
Đi đến trạm đỗ xe bus, thấy một đôi tình nhân đứng đó Trần Nhược Vũ cảm thấy như mình đang bị bệnh thật rồi, tự dưng khẩn trương như thế để làm cái gì. Mặc dù một thời gian ngắn chưa gặp anh, nhưng mà ác bá tiên sinh thì vẫn là ác bá tiên sinh mà thôi, sẽ không bao giờ thay đổi. Không hiểu vì sao cô cứ thấy kì lạ, nghĩ mãi chẳng ra thấy lạ ở chỗ nào. 
Xe bus đến bến đỗ, Trần Nhược Vũ lên xe, dùng đôi tay che chắn cẩn thận chiếc hộp ở trước bụng. 
Lần gặp mặt này, cô đã chuẩn bị quà gặp mặt rất tỉ mỉ. Món quà này là thay lời xin lỗi, chuộc lại lỗi lầm mà cô gây ra. Tuy rằng không đắt giá gì, vẫn là phong cách chất phác vốn có của cô. Trần Nhược Vũ tưởng tượng khuôn mặt của Mạnh Cổ khi nhận món quà này. Được rồi, cô thừa nhận, cô có tính đùa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chay-dau-cho-thoat/2118158/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.