Kế Diêu lòng nóngnhư lửa đốt, vội vã thu thập hành lý đi dẫn ngựa. Tiểu Chu đi theo phíasau hắn, vội la lên: “Ta thay ngươi đuổi theo nàng, ngươi hảo hảo ở lạiđể Tiết cô nương giải hết độc trong người, bằng không sớm muộn gì cũngcó chuyện.”
Kế Diêu lắc đầu. Tiểu Từ không có võ công, nàng trờisanh tính đơn giản, lại có dung mạo khuynh thành. Vừa nghĩ đến nàng mộtmình độc lai độc vãng, hắn chỉ cảm thấy một trận rét run, dường như cóvô vàn hiểm nguy vây quanh nàng. Hắn không thể im lặng, không thể thongdong, càng không thể kéo dài thời gian chở giải độc xong mới đi tìmnàng.
Hắn nhảy lên ngựa, đột nhiên trước mắt tối đen, thẳng tắp từ trên lưng ngựa ngã xuống.
Tiểu Chu cực kỳ hoảng sợ, chạy lên nâng hắn dậy, hướng về trước viện điên cuồng gào thét: “Tiết cô nương mau tới! Thư Thư!”
Tang Quả cùng Thư Thư bị Tiểu Chu làm cho kinh động, một trước một sau từ trong phòng đi ra.
Tang Quả vài bước đã chạy tới, thấy Kế Diêu nằm trên mặt đất, hai mắt nhắmnghiền, dưới vành mắt mơ hồ có hắc tuyến. Nhất thời trong lòng quýnhlên, ngón tay áp lên mạch đập hắn.
Sau một lát, ngón tay thu về, đối Tiểu Chu nói: “Ôm hắn trở về phòng.”
Thư Thư cùng Tiểu Chu trăm miệng một lời hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Tang Quả nói: “Trên người hắn dư độc chưa sạch, vừa rồi cấp hỏa công tâm, độc khí dội ngược. Phải lập tức châm tiêu độc.”
Vào phòng, Tiểu Chu cời bỏ y phục của hắn, Tang Quả xuất ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-vien-ngoc-an/2427627/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.