Ban đêm một hàng bốnngười đi vào trong khách điếm. Tiểu Từ nằm ở trên giường, mãi không ngủđược, hận không thể ngay lập tức chắp cánh bay về U Châu. Không biết KếDiêu bây giờ ra sao. Mấy dược vị kia cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nàng rốt cuộc buông xuống sầu lo.
Đột nhiên, những câu nói ngắtquãng khi Kế Diêu thanh tỉnh chợt xâm nhập trong đầu. Mấy ngày trước lolắng bệnh tình của hắn không rảnh ngẫm nghĩ. Hôm nay nhớ đến, như thếnào cảm thấy có chút kỳ quái. Mộ Dung Trực vì sao có ấn ký màu đỏ giốngnàng? Ấn ký kia thực rất đặc biệt, hình dạng như một bông anh túc, lạicó màu đỏ. Nàng cũng từng suy đoán là một cái bớt, nhưng làm sao có thểcó một cái tương tự ở trên người khác?
Nhớ tới cây anh túc trongdược vương cốc, diễm lệ xinh đẹp. Ngón tay nàng kìm không đậu vuốt vehồng ấn. Đột nhiên, trong lòng nàng chấn động mạnh mẽ, một ý niệm trongđầu như mũi tên phá không mà đến, trực tiếp cắm vào lồng ngực, làm chonàng sợ run. Không có khả năng! Nàng muốn phủ định, nhưng ý niệm kia cứnhư mọc rễ ở trong lòng nàng, dù chặt thế nào cũng không đứt.
Nàng vén chăn, đứng ở trên mặt đất, lòng bàn chân tiếp xúc với mặt đất lạnhlẽo, cảm giác lạnh lẽo xuyên đến tận tim. Nàng có chút run rẩy, mặc giày vào, chạy ra khỏi cửa.
Tang Quả ngủ ở phòng bên cạnh, chỉ vàibước chân nàng đã đứng trước cửa, bàn tay đưa lên lại chậm chạp hạxuống. Giống như tiếng gõ cửa này sẽ quyết định vận mệnh một quân cờ.
Rốt cuộc, nàng hít thật sâu một hơi, gõ mạnh một tiếng, trong màn đêm yêntĩnh vang lên tiếng động phá lệ làm cho người ta kinh hãi. Mà tức thì,trống ngực nàng cũng đập như sấm, khẩn trương đến toàn thân cứng ngắc.
- “Ai?” Trong phòng truyền đến thanh âm của Tang Quả, mang theo cảnh giác.
- “Là ta, Tiểu Từ.”
Cánh cửa gỗ vang lên một tiếng “Kẽo kẹt”, cửa mở.
- “Trễ như vậy, có việc?” Ánh nến ở phía sau lưng nàng, giống như một cái bóng hư ảo lay động.
Tiểu Từ thấp giọng nói: “Ta có thể vào hỏi ngươi một việc không?”
Tang Quả không lấy làm vui vẻ, thản nhiên nói: “Ngày mai không được sao? Vào đi.”
Tiểu Từ cố gắng làm cho bản thân tỏ vẻ bình tĩnh. “Ngươi có thể nói cho ta về nhất mộng đầu bạc được không?”
Tang Quả ngạc nhiên hỏi: “Ngươi hỏi cái này để làm gì?”
- “Nga, ta thực tò mò. Mấy tháng trước, Thư Thư thỉnh sư phụ ta đếnchữa bệnh cho minh chủ võ lâm tiền nhiệm. Sư phụ nói nhất mộng đầu bạcvô dược hóa giải, nhưng là mấy ngày hôm trước ta nhìn thấy hắn lại bìnhyên vô sự. Cho nên ta muốn hỏi một chút.”
- “Nhất mộng đầu bạcxác thực vô dược hóa giải, hắn tốt, chỉ có một khả năng, đã có người hao hết công lực cùng hắn lấy mạng đổi mạng. Bất quá, hắn cũng chỉ có thểsống lâu hơn mười năm mà thôi, mười năm sau vẫn như cũ độc phát.”
Tiểu Từ nắm chặt bàn tay, các khớp ngón tay căng lên, chỉ như thế mới có thể ngăn cản đầu ngón tay run rẩy.
- “Nữ nhi của sư phụ ta, như thế nào trúng độc?”
Tang Quả liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ngươi không tự mình đi hỏi sư phụ sao?”
- “Ta làm sao dám trước mặt người nói đến chuyện thương tâm này? Cầu ngươi nói cho ta biết.”
- “Nàng năm đó là đồ đệ tổ phụ ta tâm đắc nhất, từng thề không ly khaikhỏi dược vương cốc trợ giúp tổ phụ ta nghiên cứu chế tạo giải dược chonhất mộng đầu bạc. Nhưng là sau này nàng lại quay lưng với lời thề bỏđi, lén lút lập gia đình sinh con. Tổ phụ ta hận nhất là bị người ta lừa gạt phản bội, từ nhất phiến môn biết được tin tức về nàng, liền hạ độcnữ nhi nàng, coi như bức bách nàng tiếp tục nghiên cứu chế tạo giảidược. Người quan trọng nhất bị trúng độc, tự nhiên càng hao hết tâm lựcsuy nghĩ cách giải độc.”
- “Vậy Vân Tưởng vì sao chết, không phải nói trúng nhất mộng đầu bạc chỉ ngủ say thôi sao?”
- “Cái này ta cũng không rõ lắm. Trượng phu nàng ôm hài nhi đến tìm tổphụ ta trả thù. Sau đó đem đứa nhỏ mai táng ở trong khóm hoa, chính làmuốn kích động tổ phụ ta, lúc nào cũng nhìn thấy, khiến cho hắn áy náy.Kỳ thật, tổ phụ ta cũng không muốn đứa nhỏ chết, bất quá là dùng biệnpháp cực đoan bức Tiêu Dung càng dụng tâm giải độc thôi.”
Tiểu Từ hít thật sâu một hơi, dồn toàn bộ khí lực toàn thân, không lưu loáthỏi: “Vậy, người trúng độc có phải hay không trên người lưu lại ẩn kýmàu đỏ hình hoa anh túc?”
- “Ngươi làm sao biết?”
Tiểu Từ run rẩy vén ống tay áo, suy yếu hỏi: “Là hồng ấn như vậy sao?”
- “Ngươi làm sao có thể có hồng ấn?”
Biểu tình kinh ngạc của Tang Quả cắt đứt tia hy vọng cuối cùng của nàng,trước mắt nàng tối đen, suýt nữa ngất xỉu. Ống tay áo không tiếng độngtrượt xuống ngón tay, Tang Quả lại một lần nữa vén tay áo lên, truy vấn: “Ngươi làm sao có thể có? Là Tiêu Dung hạ độc?”
Tiểu Từ lắc đầu, muốn nói lại cảm thấy yết hầu nghẹn cứng đau nhức, không thể phát ra tiếng.
Nàng yên lặng đứng lên, ra khỏi phòng Tang Quả, vài chục bước, giống nhưgiẫm vào khoảng không. Nàng đỡ lấy thành cửa, hít thật sâu một hơi đóngcửa lại, thân thể theo khung cửa từ từ trượt xuống
Ngoài cửa banđêm gió lạnh cùng ánh trăng mê ly. Trên mặt đất chỉ có một cái bóng nhonhỏ, giống như sợi dây lơ lửng trên vách núi, sợi dây sống sót, nàng cósao?
Kinh sợ đến ngay cả nước mắt cũng không có, chỉ là phát run. Nàng vội vàng ôm chặt cơ thể mình, trong đầu như ngựa thoát cương điêncuồng chạy, đem mười năm trí nhớ từng tấc từng tấc hiện lên, xâu chuỗi,phân tích, đáp án cuối cùng thật sinh động, chỉ cách một lớp giấy mỏngmanh, nàng dừng ở phía trước, không dám động vào.
Tiêu Dung cho nàng ngân phiếu, số tiền lớn như vậy, để cho nàng trong vòng nửa năm xài hết.
Ngày đó ở Họa Mi sơn trang, ánh mắt trước khi chia tay của người, đậm đặcthâm thúy như vậy, ở trên gương mặt nàng lưu luyến âu yếm không rời.
Dược thang ở trên Cẩm Tú sơn, cách ba năm lại phải ngâm một lần.
Cũng không ép nàng luyện công, cũng không bắt nàng học nữ công. Thậm chí tam tòng tứ đức cũng không đề cập với nàng, chỉ để cho nàng vô ưu vô lo lớn lên.
Trước bảy tuổi không có một chút ký ức, trí nhớ có đượcngày đầu tiên, chính là một bầu trời đầy tuyết. Tuyết rơi dày đặc, trước mắt tràn ngập một màu trắng xóa.
Tiêu Dung ôm nàng, ngồi ở cửa Đào cư, phía sau là một chậu than ấm áp.
- “Tiểu Từ, ngươi xem, đó là tuyết.” Thanh âm của người mềm mại mà mơ hồ, giống như bông tuyết bay bay trên bầu trời. Y phục của người cũng làmàu trắng, sắc mặt trắng, cả người giống như băng tuyết ngưng tụ thành,tĩnh bạch mà xinh đẹp. Ký ức này nàng vẫn luôn khắc sâu, mỗi khi tuyếtrơi, nhìn bầu trời đầy tuyết, nàng lại nhớ đến, bởi vì đó là ký ức đầutiên của nàng.
Ngày hôm sau, tuyết ngừng, Tiêu Dung mang theonàng xuống núi, ngồi trên xe ngựa đi một ngày một đêm đến một nơi xa lạ, mua một cỗ quan tài. Ở giữa hàng ngàn cây tùng bách, người mai táng một vò tro cốt. Người dạy nàng như thế nào quỳ, như thế nào dập đầu. Nànglúc ấy không hiểu, chỉ một mặt nghe theo, đối với Tiểu Dung có cảm giácthân thiết và ỷ lại. Bởi vì người đầu tiên nàng nhìn thấy khi tỉnh lạilà người, được người ôm trong ngực, ngày đêm che chở.
Chuyện cũ năm xưa, ấn tượng vốn nên nhạt dần, giờ phút này nhớ tới nhưng lại rất rõ ràng, làm cho nàng kinh tâm động phách.
Trở lại Cẩm Tú sơn, Tiêu Dung kiên nhẫn dạy nàng đọc sách tập viết, cũngkhông thúc ép nàng, dạy nàng cách nhận biết dược thảo, không hề bắtbuộc, thậm chí vân khởi cứu thức nàng phải luyện vài năm mới thành,người nhưng lại rất vui mừng.
Mười năm không cho nàng xuống núi lây nhiễm hồng trần…Nguyên lai, là như thế.
Không biết ngồi trên mặt đất bao lâu, nàng mới đừng lên, chân co lại tê cứng, giống như có vô số thứ cuộn chặt vào, nhất thời không thể nâng bước,nàng cứ như vậy lặng yên bất động, thẳng đến khi cảm giác tê cứng dầndần tan đi.
Thư Thư sáng sớm thức dậy, muốn xuống dưới lầu dùngđiểm tâm, lại phát hiện Tiểu Từ đã ngồi ở bên cửa sổ từ lúc nào. Nàngđưa lưng về phía ánh nắng, mái tóc đen như mực được vấn lên gọn gàng,bên trên cài một cây trâm bạch ngọc, có vài sợi tóc ở bên tai nàng rơixuống, ở dưới nắng sớm phảng phất giống như kim tuyến, lấp lánh đạmnhạt.
Nàng tựa hồ không cảm thấy có người tới gần, thực nhậpthần, không biết đang suy nghĩ cái gì. Thư Thư nhìn theo ánh mắt nàng,ngoài cửa là một sạp hàng bán đồ chơi làm bằng đường.
Thư Thưcười cười nhẹ nhàng chạy ra, đến trước sạp hàng mua một con ma cô hiếnthọ. Hắn cầm đồ chơi nhìn về phía cửa sổ. Nàng vẫn là một bộ dáng xuấtthần, giống như không nhìn thấy hắn.
Thư Thư đi vào khách điếm, đem đồ chơi làm bằng đường đặt ở trước mắt nàng.
Tiểu Từ chậm rãi vươn tay, tiếp nhận. Ánh mắt chăm chú nhìn giống như xuyênthấu vào đồ chơi làm bằng đường, trong mắt có vô tận ôn nhu cùng thươngxót.
Thanh âm của nàng vẫn trong trẻo uyển chuyển, mà nay lại nghe có chút sâu thẳm nặng nề.
- “Thư Thư, ngươi biết không, thứ đầu tiên Kế Diêu mua cho ta chính làmột món đồ chơi làm bằng đường. Khi đó, ta chỉ mới mười lăm tuổi, lầnđầu tiên đến Định Châu, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, lần đầu tiên nhậnđược lễ vật. Thật nhiều lần đầu tiên, đều vào ngày đó.” Nàng rõ ràngmuốn cười, nước mắt lại vô thanh vô thức rơi xuống, đọng trên bàn taynàng.
Thư Thư giật mình, có muôn vàn cảm xúc rối rắm trộn lẫn,không biết là tư vị gì. Hắn có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng nàngsẽ vui mừng, lại không biết nàng vì sao rơi lệ. Hắn có chút ghen tị,nhiều lần đầu tiên như vậy, đều thuộc về Kế Diêu, hắn thật thất bại, hắn bỏ lỡ nhiều năm tháng như vậy, vô luận làm cái gì, tựa hồ đều không bùđắp được, thời gian là kẻ địch mạnh nhất, không thể lau đi, không thểthay đổi, cũng không thể quay lại.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Thư Thư giương mắt thấy Tang Quả đang đi xuống.
Thư Thư đối nàng cười cười, buông ly trà trong tay.
- “Ngươi lớn như vậy, còn thích đồ chơi làm bằng đường?” Tang Quả nhìnthấy Tiểu Từ thần sắc trấn định như thường, vừa thấy trong tày nàng cầmđồ chơi làm bằng đường, dị thường kinh ngạc. Nàng đêm qua kinh hãi lắngnghe động tĩnh phòng bên cạnh, nàng nghĩ, Tiểu Từ đã biết mình trúng độc sẽ điên cuồng mà phát tiết, sẽ khóc rống lên, hoặc tuyệt vọng đến tìmcái chết.
Nhưng là, cách vách lại yên lặng không một tiếng động,hiện tại, sắc mặt nàng tuy tái nhợt nhưng trấn định. Ánh mắt nhu hòa như nước, chỉ là mang theo chút trong trẻo nhưng lạnh lùng cô đơn.
Tiểu Từ cười cười: “Đồ chơi bằng đường rất đẹp, bất quá rốt cuộc cũng tan chảy.”
Nàng thuận tay đặt đồ chơi làm bằng đường đặt lên đĩa. Tiểu nhị mang đồ ăn đến, ba người ăn qua loa liền lên đường.
Thư Thư đi phía trước, Tiểu Từ chăm chú nhìn bóng dáng hắn, yên lặng nhìn hồi lâu.
Tang Quả xưa nay tính tình lạnh nhạt, đi theo dược vương lại nhìn thấy nhiều cảnh sinh tử ốm đau. Biết Tiểu Từ trúng độc, nàng không có an ủi, ngoài sự kinh ngạc lúc ban đầu thì chỉ có thương hại cùng tiếc nuối. Thiếu nữ xinh đẹp như vậy, không biết khi nào héo tàn. Ông trời rất công bằng,cho nàng dung nhan tuyệt mỹ, lại dâng tặng một phần không trọn vẹn.
- “Có thể cầu xin ngươi một việc không?” Tiểu Từ bỗng nhiên thấp giọng nói.
Tang Quả im lặng trầm ngâm.
- “Chuyện của ta, đừng nói cho người khác biết.”
Tang Quả nhếch miệng, lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ chuyện của người khác.”
- “Đa tạ.” Tiểu Từ bước nhanh lên xe ngựa, ôm gối ngồi ở một góc, thần sắc mệt mỏi.
Dọc đường đi, Tiểu Từ im lặng không nói, gần đây càng thêm trầm mặc u uồn.Thư Thư có chút kỳ quái, chẳng lẽ là lo lắng cho Kế Diêu, hoặc là? Hắnkhông dám nghĩ tiếp, lại nhìn Tang Quả, thấy nàng khôi phục bộ dáng đạmnhạt ngày thường.
Hắn thoáng thả lỏng tâm tình, nhưng lại càngthêm thống khổ. Nhất mộng đầu bạc, mấy ngày gần đây khiến cho hắn khôngyên. Hắn từng thấy may mắn khi biết nàng trúng độc, có thể giúp hắn ngày sau công khai chiếm lấy, nàng quả là một quân cờ đúng nghĩa, dùng xongthì hoàn toàn biến mất, hắn không cần phụ trách cũng không cần cảm thấyáy náy. Mà hiện tại, hắn cảm thấy trái tim mình như bị lăng trì đau đớn, hắn thậm chí tưởng, cái gì cũng có thể buông bỏ, chỉ cần nàng còn sống.
Đến U Châu, sắc mặt Tiểu Từ tốt hơn rất nhiều. Xuống xe ngựa, nàng liền vội vàng chạy vào đình viện. Một đoạn hành lang tựa hồ đi rất lâu, trên bầu trời mây kéo đến che lấp ánh mặt trời.
Đẩy cửa phòng ra, Tiểu Chu vừa thấy nàng vui mừng bật dậy: “Ngươi đã trở lại, dược vương nói như thế nào?”
Tiểu Từ không trả lời câu hỏi của hắn, nhào tới trước giường, nắm bàn tay Kế Diêu, vội hỏi: “Hắn thế nào?”
- “Cùng lúc ngươi đi giống nhau, bất quá, vết thương trước ngực hắn đã tốt hơn rồi.”
Tiểu Từ yên lòng, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên chân mềm nhũn, đành quỳ xuống ngồi trên chân mình. Mặt đất lạnh lẽo, cái lạnh thấm sâu vào đầu gối,nàng dường như không có đủ khí lực đứng lên, đành dựa sát vào mépgiường.
Thư Thư mang theo Tang Quả tiến vào. Ánh mắt hai ngườiđều dừng ở mép giường có hai bàn tay đan chặt vào nhau, một trắng nõnthon dài, một cứng cáp mạnh mẽ.
Tang Quả chân mày động đậy, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.
- “Hắn, ta hình như từng gặp qua.”
- “Phải không?” Thư Thư tò mò hỏi.
- “Hắn không lâu trước đến dược vương cốc. Còn dõng dạc răn dạy ta. Hừ.” Tang Quả bĩu môi, nửa cười nửa tức giận.
Tiểu Từ nóng nảy, nàng sẽ không còn mang thù đi.
Thư Thư vội nói: “Trước chữa trị làm cho hắn nhận lỗi.”
Tang Quả đảo đảo mắt, từ trong tay áo lấy ra một bộ ngân châm, thản nhiên hỏi: “Giải dược đã ăn vào?”
Tiểu Từ gật đầu: “Đúng, đã sớm ăn vào.”
- “Đem áo hắn thoát.”
Tiểu Từ đỏ mặt, trước mặt Thư Thư và Tiểu Chu không cách nào động tay. Tiểu Chu phản ứng kịp thời đem áo Kế Diêu cởi ra.
Tang Quả nhưng không giống nữ nhi ngượng ngùng, sắc mặt như thường, một taycầm châm, nhanh như gió châm được hơn mười huyệt vị. Sau đó vê động mười cây ngân châm, dần dần da thịt dưới lỗ châm hiện lên sắc đen.
Ngân châm rút ra, máu đen cũng thuận theo chảy ra.
- “Mười ngày sau liền tỉnh lại.” Nàng nói xong, ngón tay khẽ động, đặttrên miệng vết thương của Kế Diêu, Kế Diêu đang hôn mê cũng không nhịnđược cau mày. Tiểu Từ trong ngực tê rần, nhưng không dám ngăn lại. Chỉthấy Tang Quả sau khi ấn vào miệng vết thương của Kế Diêu, khóe môi hàmchứa ý cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]