Tiểu Từ tâm tình thậtkhông tốt, sau khi ăn xong ở lại trong phòng Kế Diêu không chịu đi, ngơngẩn nửa ngày, vô cùng sầu khổ nói: “Kế Diêu, ta vừa thấy hắn liền hếtsức không vui, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi nơi này thôi.”
Chẳng lẽ ta thích hắn sao? Kế Diêu bất đắc dĩ nhìn nàng, khuyên nhủ: “Ta cũng không muốn dây dưa với hắn, cũng không lường trước được hắn có quan hệvới Vân Trường An. Bất quá việc này vẫn chưa có manh mối, chúng ta không thể tay không mà đi.”
Tiểu Từ tới gần hắn, vừa thần bí vừa khẩn trương nói: “Hắn, có thể hay không cũng vì bảo tàng mà đến?”
Kế Diêu gạt gạt ngọn đèn dầu, thấp giọng nói: “Cũng có thể cố ý, cũng cóthể trùng hợp.” Hắn cẩn thận nhớ lại vẻ mặt Vân Trường An, cùng biểutình của Thư Thư, trong lúc nhất thời không nắm chắc, tuy rằng tronglòng tồn tại nghi hoặc, nhưng không có bằng chứng, cũng chỉ có yên lặngquan sát.
Tiểu Từ ghé vào lỗ tai hắn thì thầm: “Chúng ta làm sao lấy được bảo tàng?”
Hơi thở của nàng mềm mại ngọt ngào rót vào tai hắn, hắn có chút ngứa, rụtcổ lại nói: “Vân Trường An là ông ngoại hắn, hắn e rằng cũng biết rõchuyện bảo tàng. Hắn là vừa khéo đến Ẩn Lư hay có ý định gì khác hiệntại rất khó nói, đề phòng cẩn thận một chút dù sao vẫn tốt hơn. Cho nênchỉ có chờ Tiểu Chu tới dẫn dắt hắn rời đi, ta lại lần nữa đến Lạc Tuyết tuyền.”
– “Tiểu Chu lúc nào đến?”
– “Người này rất chậm chạp, lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-vien-ngoc-an/2427586/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.