02
C.h.ế.t tiệt, võ trường hình như có ma.
Bộ luyện công của ta bị mài rách, vậy mà sáng hôm sau lại tự nhiên được vá xong—nghe có rợn người không chứ? Ta nhất định phải xem thử rốt cuộc là thứ “quỷ” gì.
Đêm xuống, ta ngồi trên mái nhà kiên nhẫn chờ đợi.
Trăng sáng vừa vặn, chỉ thấy một nha hoàn lén lút thò đầu ra từ cửa võ trường.
Nhìn kỹ—
Không phải nha hoàn ngốc của Khương Tuế Tuế sao?
Tên gì nhỉ?
Cẩm Tước?
Không phải chứ, quần áo của Tuế Tuế còn chưa đủ cho nàng ta vá sao?
Vá cả đồ của ta làm gì? Thật đúng là… nghiện vá đến nơi rồi.
Nhưng ta cũng không xuống bắt nàng.
Trong quân doanh, y phục của ai chẳng vá đi vá lại, nào có lắm kiêng kỵ như vậy.
Ngược lại, về Quốc Công phủ, mặc được một hai ngày đã vứt, thật sự không quen.
Cẩm Tước nha đầu này có tật vá đồ—
Ta lại thấy rất vừa mắt.
Không hoang phí.
03
Cẩm Tước nha đầu này, dạo gần đây rất không ổn.
Nàng ta cứ lén lút liếc nhìn ta mãi.
Chẳng lẽ là thám t.ử do nước địch phái tới?
Vì nghi ngờ ấy, ta cũng bắt đầu âm thầm quan sát Cẩm Tước.
Sau mới phát hiện—
nàng ta đơn thuần là thích ngắm ta cởi trần.
Hóa ra là một con mèo háu ăn.
Ta cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, có lúc cố tình trêu nàng.
Mỗi lần cởi áo luyện công lau mồ hôi, liếc mắt nhìn sang, liền thấy nàng đỏ bừng mặt, vội vã bỏ chạy.
Thú vị thật.
Nhưng có một ngày, Khương Đại Lang tìm đến ta.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-ngoc-giau-chon-pho-cho/5076088/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.