Mãi đến khi trời tối hẳn, con lừa đói đến phát cáu, bọn họ vẫn không tra ra manh mối gì.
Cuối cùng chỉ phất tay:
“Đem mấy thứ xúi quẩy này đi càng xa càng tốt.”
Ta thở phào một hơi.
Bọn họ đương nhiên không thể tra ra.
Bài vị của lão Quốc Công trên xe lừa là đồ giả.
Cái thật từ sớm đã bị ta ném vào mật đạo khi chạy trốn năm đó; đến giờ này, Khương Trục Dã hẳn đã lấy được rồi.
Ta vừa khóc vừa gào, kéo xe lừa nghênh ngang ra khỏi cổng thành.
Người đến tiếp ứng bên ngoài… lại chính là Thái tử.
16
Quốc Công phủ một sớm suy bại, lại một sớm được minh oan.
Những người đàn ông bị lưu đày lần lượt bước trên con đường hồi hương; những nữ nhân bị bán làm nô tỳ thì quay về trước, thu dọn lại cố viên hoang phế.
Còn những người vĩnh viễn không thể trở về…
Bia mộ dựng giữa gió xuân, thay họ trông coi từng năm cỏ mới xanh non.
Riêng ta lại cảm thấy, Quốc Công phủ sau phen chỉnh đốn này, đã sạch sẽ hơn nhiều.
Khương Đại lang cùng đám Tứ lang, Ngũ lang vô dụng kia đều không thoát khỏi kiếp nạn, coi như là báo ứng.
Khi Đỗ Tể tướng bước lên pháp trường, dù thế nào cũng không ngờ Thái t.ử đã lấy được chứng cứ thông đồng bán nước của hắn ra sao.
Những chứng cứ ấy thậm chí còn đóng cả ấn riêng của hắn, so với những gì hắn dùng để vu tội Khương Trục Dã còn có sức thuyết phục hơn nhiều.
Hoàng hậu sau khi ra khỏi lãnh cung, thủ đoạn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-ngoc-giau-chon-pho-cho/5076087/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.