11
Ta cứ ngỡ những tâm tư nhỏ nhặt của mình che giấu rất khéo.
Ta cứ tưởng chỉ cần không nhắc tới, thì sẽ chẳng ai còn nhớ đêm ấy trong ngục t.ử tù.
Kết quả là, cả một nhà, người duy nhất không nhớ lại chính là Khương Tuế Tuế.
Lão thái quân giải thích với Tuế Tuế rằng Khương Trục Dã từng là nam nhân của ta, lập tức Khương Tuế Tuế trợn tròn mắt, gọi hắn một tiếng “tỷ phu”.
Ta đỏ bừng cả mặt.
Nhưng lão thái quân dẫu có thiên vị Khương Trục Dã, đến cuối cùng vẫn khuyên ta:
“Cẩm Tước, con hãy suy nghĩ cho kỹ con đường về sau. Chúng ta mấy người đều tự có lối đi, đừng vì chúng ta mà lỡ dở đời mình.”
Ý bà, ta hiểu.
Chỉ cần Quốc Công phủ còn một ngày chưa được minh oan, thì bọn họ vẫn như bèo trôi không rễ, đến cả tên thật cũng không thể đường đường chính chính nhắc tới dưới ánh mặt trời.
Huống hồ, nhà Mã cử nhân nhân khẩu đơn giản, không có họ hàng phức tạp. Trưởng bối chỉ còn một người mẹ đã tái giá, quan hệ đã xa.
Gả sang đó liền là chủ mẫu sẵn có, không cần hầu hạ cha mẹ chồng, cũng chẳng phải xoay xở với chị em dâu, đóng cửa lại mà hưởng phúc là được.
Ta trầm mặc rất lâu.
Rồi không chắc chắn lắm, mở miệng hỏi:
“Nếu Khương Trục Dã chịu ở rể nhà ta, thì chúng ta có phải là một gia đình thực sự rồi không?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-ngoc-giau-chon-pho-cho/5076084/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.