Thật đau lòng, hương an thần đắt như vậy lại dùng phí mất!
Lão thái quân ngày nào cũng gặp ác mộng, khó ngủ, mỗi ngày ta mới dám bẻ một chút xíu.
Giờ Khương Trục Dã đã về, bà cuối cùng cũng có thể ngủ yên.
Ta tính rồi — không có lộ dẫn, không có thân phận, khách điếm không thể ở. Hôm nay ta trốn sang nhà vị cử nhân trước đã, Khương Trục Dã nhất định không ngờ tới.
Sau đó theo Mã cử nhân rời khỏi Lăng Châu, từ nay không làm thợ vá nữa, xem Khương Trục Dã tìm ta kiểu gì.
Ta đang rón rén loay hoay với then cửa, định khóa hắn trong phòng thì phía sau bỗng vang lên một tiếng:
“A tỷ?”
Khương Tuế Tuế dụi mắt, liếc một cái đã thấy bọc đồ trên lưng ta.
Ta còn chưa kịp bịt miệng nàng.
Chỉ nghe nàng phấn khích gọi vào trong nhà:
“Tổ mẫu! A tỷ thu dọn xong rồi, chúng ta sắp đi phải không ạ?”
Xong rồi.
Hương an thần… đâu phải t.h.u.ố.c mê.
Vai ta trĩu xuống, một cánh tay choàng qua.
Khương Trục Dã cúi người sát bên má ta, khóe môi nhếch lên để lộ hàm răng trắng lạnh, giọng nói mang theo nguy hiểm lẫn tức giận:
“Ngươi còn muốn chạy đi đâu nữa? Ngươi có biết ta đã tìm ngươi bao lâu rồi không?”
10
Lão thái quân ôm lấy Khương Trục Dã khóc suốt nửa đêm.
Khóc cho Khương gia trăm năm cơ nghiệp bị gian nhân hãm hại.
Khóc cho con gái mình, vốn là chủ mẫu trung cung, nay phượng hoàng lạc cành lạnh, sống c.h.ế.t nơi thâm cung không rõ.
Ngay cả Khương Tuế Tuế cũng khóc theo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-ngoc-giau-chon-pho-cho/5076083/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.