Còn ngày mai? Ngày mai ta ra khỏi thành từ sớm rồi.
Tiền chuộc thân cho tiểu muội đã góp đủ, ở lại Quốc Công phủ nữa làm gì — chẳng lẽ thật sự sinh con cho Khương Trục Dã sao?
Ta chỉ muốn phạm thượng nếm thử món ngon cả đời không với tới, chứ không định đem cả đời mình bồi vào.
Vàng bạc cất sát người, trong bọc nhỏ chỉ nhét hai bộ y phục thay.
Chỉ cần trước giờ đóng cổng thành nửa canh giờ, ta liền chuồn. Khi đó dù tỷ muội cùng phòng phát hiện ta không ở, họ cũng không ra khỏi thành được.
Đợi tới Lăng Châu chuộc thân cho tiểu muội, hai tỷ muội ta tìm việc làm, an ổn sống qua ngày, không bao giờ làm cái nghề hầu hạ người khác nữa.
Đang lúc ta hớn hở tính toán tương lai, bỗng nghe ngoài cửa tiếng gào đến khản cổ:
“Có chuyện rồi!”
“Nhị lang vượt ngục rồi!”
“Cẩm y vệ tới tịch thu gia sản rồi!”
02
Đầu óc ta rối như tơ vò.
Khương Trục Dã vượt ngục ư?
Nhưng hôm qua, rõ ràng hắn vẫn mang dáng vẻ thản nhiên chờ c.h.ế.t.
So với ta, Quốc Công phủ lúc này còn loạn hơn gấp bội.
Đám Cẩm y vệ xưa nay chưa từng là hạng dễ chọc — hễ bọn họ tịch thu gia sản, đến chim bay ngang cũng bị nhổ mất hai cọng lông.
Ta phải đi ngay!
Vừa xách bọc đồ định chạy ra cửa sau, bỗng nghe một tiếng gọi —
“Nương… Tuế Tuế sợ…”
Ta theo bản năng quay đầu tìm, chỉ thấy dưới chân tường có một bóng người co rúm lại.
Giờ phút này ai cũng lo thân mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-ngoc-giau-chon-pho-cho/5076075/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.