Chương trước
Chương sau
Cháu_Gái_Đích_Tôn (4)

"Mau lên"

Trúc Nhạc trừng mắt nhìn tên vệ sĩ một cái.

"Gọi nhanh lên đi chứ cứ đơ người ở đó làm gì"

Thiếu phu nhân của mấy người đói gần chết rồi mà cứ ngồi đấy thơ thẩn .

"Vâng vâng"

Tên vệ sĩ cười ngượng một cái rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia vừa kết nối thì một giọng nói gấp gáp truyền đến

"Tìm thấy rồi sao?"

Vệ sĩ liếc nhìn Trúc Nhạc đang ngồi vắt còng, xỉa răng bên cạnh, khoé miệng giật giật vài cái sau đó trả lời anh

"Chưa ạ"

"CHƯA TÌM THẤY THÌ GỌI TÔI LÀM GÌ?"

Tiếng thét truyền qua điện thoại như muốn xé rách màng nhĩ tai của tên vệ sĩ, cậu ta phải đẩy chiếc điện thoại ra xa.

Thiếu gia tức giận thật đáng sợ, anh ta có thể cảm thấy sát khí truyền từ điện thoại đến.

Vội lau mồ hôi trên trán, anh ta cố cầm chắc điện thoại rồi mới dám nói tiếp

"Tôi...tôi gọi thiếu gia hỏi ý anh có thể mang cháo sen đến dụ không? Thân thể thiếu phu nhân vốn yếu ớt mà, hơn nữa còn đang mang thai. Hơn nữa đây là món cô ấy thích nữa"

Nói đến đây anh ta hận không thể cho mình một cái bạt tai. Đây là lời nói dối sai sự thật nhất anh ta từng nói.

Vì sao ư?

Nhìn thử đối tượng anh ta nói dối xem, có điểm nào yếu ớt chứ. Cô giờ đi chọi trâu còn được, anh ta chắc chắn cô sẽ thắng trong vòng một nốt nhạc thôi, khỏe thế còn gì. Thiếu phu nhân nhà họ ấy mà, khỏe hơn cả voi, mạnh hơn cả hổ. Nhà họ Chu vô cùng hài lòng về cô con dâu này .

"CÚT!!! Mua gì thì mua đừng hỏi những câu vô nghĩ nữa"

Chu Lãnh Mặc hét một câu rồi dập máy ngay lập tức, thở gấp vì tức giận. Đám vệ sĩ này đúng là phế vật, toàn hỏi những câu không đâu . Nghĩ đến đây, anh vò đầu bứt tóc, đi đi lại lại.

Làm sao bây giờ? Vợ chưa tìm thấy còn tóc thì có khả năng chuyển nhà. Sao số anh khổ thế hả giời? Mà khoan đã.....

[....]

"Thiếu phu nhân , cô chờ chút đi, lát nữa cháo sen sẽ đến"

Tên vệ sĩ nghe điện thoại bước tới gần Trúc Nhạc báo cáo.

Cô hài lòng gật đầu một cái, thở một hơi ngả người ra sau một chút, nhìn trời nhìn mây.

"Nhìn tôi làm gì?"

Bỗng Trúc Nhạc lên tiếng khiến tên vệ sĩ nhìn cô xấu hổ thu ánh mắt lại. Chẩn chừ một lúc anh ta mới dám lên tiếng

"Thiếu phu nhân, cô ra ăn như thế này thật sự không sao chứ? Cô có khó chịu chỗ nào không? Có bị đầy bụng không? Cô phải cẩn thận hình tượng chứ, nhỡ có phóng viên chụp lại được thì sao?"

Chưa nói hết câu anh ta đã bị bàn tay ra hiệu dừng lại của cô chặn đứng.

Trúc Nhạc nấc một cái vì lúc nãy ăn hơi vội nên bị nghẹn. Một anh vệ sĩ bên cạnh thấy vậy liền đưa một ly nước lọc cho cô.

Trúc Nhạc nhận lấy ly nước lọc uống một ngụm lớn rồi ngả cả người vào cái đệm êm ái được vệ sĩ đã chuẩn bị kĩ lưỡng trước.

Cô phơi bụng bầu mình ra, hai tay cầm hai cái bánh bao hấp. Dáng ngồi dung tục không dám nhìn thẳng . Fan của Trúc Nhạc mà thấy hình ảnh này thì chắc xỉu mấy đêm chưa tỉnh.

"Lo lắng gì chứ? Đội quân xử lí mấy vụ này của tôi mạnh lắm. Hơn nữa còn có Chu gia mà . Hình tượng này của tôi...."

Nói đến đây cô ngừng lại nhìn bụng bầu của mình rồi nhìn hai cái bánh bao trên tay mình nói tiếp

"Vứt cho chó ăn hết rồi. Ăn mới là quan trọng nhất"

"...."

"Sinh xong là đẹp ngay ấy mà. Lão tử 1000 năm sau vẫn là hảo hán. Ha ha ha !"

"...."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.