Cháu_Gái_Đích_Tôn (4)
"Mau lên"
Trúc Nhạc trừng mắt nhìn tên vệ sĩ một cái.
"Gọi nhanh lên đi chứ cứ đơ người ở đó làm gì"
Thiếu phu nhân của mấy người đói gần chết rồi mà cứ ngồi đấy thơ thẩn .
"Vâng vâng"
Tên vệ sĩ cười ngượng một cái rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi. Đầu dây bên kia vừa kết nối thì một giọng nói gấp gáp truyền đến
"Tìm thấy rồi sao?"
Vệ sĩ liếc nhìn Trúc Nhạc đang ngồi vắt còng, xỉa răng bên cạnh, khoé miệng giật giật vài cái sau đó trả lời anh
"Chưa ạ"
"CHƯA TÌM THẤY THÌ GỌI TÔI LÀM GÌ?"
Tiếng thét truyền qua điện thoại như muốn xé rách màng nhĩ tai của tên vệ sĩ, cậu ta phải đẩy chiếc điện thoại ra xa.
Thiếu gia tức giận thật đáng sợ, anh ta có thể cảm thấy sát khí truyền từ điện thoại đến.
Vội lau mồ hôi trên trán, anh ta cố cầm chắc điện thoại rồi mới dám nói tiếp
"Tôi...tôi gọi thiếu gia hỏi ý anh có thể mang cháo sen đến dụ không? Thân thể thiếu phu nhân vốn yếu ớt mà, hơn nữa còn đang mang thai. Hơn nữa đây là món cô ấy thích nữa"
Nói đến đây anh ta hận không thể cho mình một cái bạt tai. Đây là lời nói dối sai sự thật nhất anh ta từng nói.
Vì sao ư?
Nhìn thử đối tượng anh ta nói dối xem, có điểm nào yếu ớt chứ. Cô giờ đi chọi trâu còn được, anh ta chắc chắn cô sẽ thắng trong vòng một nốt nhạc thôi, khỏe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chau-gai-dich-ton/3463588/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.