Chương trước
Chương sau
Nếu như không phải Hoắc Ninh Tích đang ôm Hoắc Ninh Tường lại thì chắc hẳn là đã có một cuộc ẩu đả ngay tại đây rồi. Nhìn ánh mắt mà Hoắc Ninh Tường dành cho Tạ Mục Trì mà xem, thiếu điều là nhảy đến rồi xâu xé anh ra thành ngàn mảnh thôi chứ yêu thương gì tầm này.

Riêng Hạ Mỹ Tinh lại không dám tin vào mắt mình, rõ ràng vừa rồi tổ đội của họ đang dẫn trước với nhiều điểm mà? Tại sao Hứa Nguyệt Y chỉ cần giành lấy hai cứ điểm là hiển nhiên chiến thắng chứ? Kì lạ… Rốt cuộc là sai ở đâu?

Còn Hứa Nguyệt Y bị hôn đến đứng hình, cô chỉ biết nhìn anh rồi đỏ mặt, nhưng dáng vẻ ngại ngùng này của cô quá đáng yêu, nên Tạ Mục Trì lại không muốn người khác nhìn thấy, anh trực tiếp ôm cô vào lòng, còn nhỏ giọng nói:

- Y Y à, em đáng yêu như vậy là phạm luật rồi.

- Cậu…

- Đừng cử động, nếu không thì anh sẽ lại hôn em đấy.

Một buổi huấn luyện ngượng ngùng như thế cũng đã kết thúc, tới khi Hoắc Ninh Tường hứa rằng sẽ không đánh Tạ Mục Trì thì Hoắc Ninh Tích mới thả cậu ta ra. Nhưng lời nói vừa dứt thì Hoắc Ninh Tường đã xông đến túm lấy cổ áo của anh, còn hung hăng trợn mắt, nói:

- Tạ Mục Trì, cậu dám làm vậy với Y Y?

Nhưng Tạ Mục Trì không hoảng không sợ, thay vào đó anh còn nhìn cậu nhỏ rồi lại cười nói:

- Cậu nhỏ, trước sau gì Y Y cũng là của cháu thôi. Thay vì ngàn lời yêu chỉ hai đứa biết, thì một nụ hôn công khai chẳng phải sẽ khiến mọi người thấy an tâm hơn sao?

Mặc dù Hoắc Ninh Tường không thích cái cách Tạ Mục Trì trộm cải trắng nhà cậu ấy, nhưng phải công nhận Tạ Mục Trì nói rất đúng, một cái nắm tay công khai còn hơn là ngàn nụ hôn chỉ có hai đứa biết. Suy nghĩ này rất được… Nhưng! Nhưng cho dù có hôn cũng chỉ hôn lên má thôi chứ, tại sao lại dám hôn lên hả? Cái tên thối tha đó đúng là càng ngày càng không có liêm sỉ!

Trước khi tách nhau ra để đi về phòng kí túc xá thì Tạ Mục Trì còn lưu luyến mà ôm lấy Hứa Nguyệt Y một cái, còn nói:

- Y Y, lần tới khi quay về Đế Đô thì anh đưa em về nhà anh nhé?



- Hả? Về nhà cậu làm gì?

- Em chưa biết sao?

Hứa Nguyệt Y ngơ ngác lắc đầu, ủa không lẽ có chuyện gì mà cô chưa biết hả ta?

Tạ Mục Trì cười đầy gian xảo, lại nói:

- Vừa rồi anh hôn em, Ân Quốc đã giúp quay video và chụp ảnh lại rồi, rất có thể hiện tại nó đã gửi cho mẹ anh… Em nói xem… Có nên về nhà anh một chuyến không?

- Gì cơ? Ân Quốc gửi ảnh rồi á? Không được, phải ngăn em ấy lại, không được gửi!

Lúc này Hứa Nguyệt Y còn định chạy đi tìm Tạ Ân Quốc, nhưng đã bị Tạ Mục Trì nắm tay lại, anh còn kéo cô vào lòng, thấp giọng nói:

- Muộn rồi bé yêu à, mẹ đã nhận từ lâu rồi. Không chừng mẹ còn báo cho cha mẹ em biết nữa kìa, chắc em không quên đâu nhỉ… Tập đoàn Tạ thị có làm ăn cùng Hoắc thị đó.

Gương mặt Hứa Nguyệt Y ngơ ra toàn tập, cô liền nhìn anh, sau đó lại nhíu mày, nói:

- Tạ Mục Trì! Cậu cố ý đúng không?

Mặc dù là nghi ngờ của Hứa Nguyệt Y không có căn cứ, nhưng tên nam nhân không biết xấu hổ như Tạ Mục Trì lại giả vờ gãi gãi đầu, còn nhỏ giọng nói:

- Ây da, bị lộ rồi sao? Nếu vậy thì anh cũng không cần gượng ép nữa rồi.

Dứt lời, Tạ Mục Trì liền hôn lên môi cô thêm một cái, cô bị anh hôn lén nên đã không trở tay kịp, trực tiếp đẩy anh ra, nói:

- Tạ Mục Trì, cậu!



- Y Y à, anh yêu em lắm đó.

Nói xong anh còn lưu luyến hôn thêm một cái lên môi cô, sau đó mới nháy mắt rồi chạy đi, bỏ lại Hứa Nguyệt Y đầy ngượng ngùng, mặt mũi cũng đỏ hơn cả cà chua nữa kìa.

Hoắc Ninh Tích và Phù Ngân Cát đã nhìn thấy toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối, hai người họ liền nhìn nhau, sau đó lại tặc lưỡi nhún vai… Tình yêu gà bông này đúng là đáng yêu thật đó.

Đột nhiên, Phù Ngân Cát cũng muốn yêu đương rồi!

[…]

Buổi tối hôm đó Hứa Nguyệt Y nằm trên giường mà không tài nào ngủ được, cô cứ mãi nghĩ đến chuyện buổi chiều hôm nay, sau đó lại tự ngại ngùng rồi đỏ mặt.

Kéo chăn trùm kín cả mặt, hành động của cô đã khiến cho Hoắc Ninh Tích và Phù Ngân Cát phải chú ý, họ còn nhìn nhau, sau đó lại lắc đầu…

Hóa ra khi yêu vào thì ai cũng như ai, cho dù có thông minh tới mấy thì cũng biến thành kẻ ngốc thôi.

- Y Y à, nếu cháu không ngủ được thì cứ đi tìm Tạ Mục Trì đi. Dì nhỏ thoáng lắm, sẽ không cổ hủ như Hoắc Ninh Tường đâu.

Cô nghe thấy càng ngượng ngùng hơn, sau đó cô lại ngồi bật dậy, nhìn dì nhỏ của mình, nói:

- Dì nhỏ đừng nói lung tung… Cháu không có muốn đi tìm cậu ấy đâu!

- Vậy sao? Vậy thì ngủ đi, còn ở đó ngại ngùng cái gì nữa, ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, gửi ảnh cho phụ huynh cũng đã gửi rồi, sớm muộn gì cũng vào nhà người ta mà, ngại với chả ngùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.