Chương trước
Chương sau
Bị khiêu khích nên tên đàn anh kia liền muốn vung nắm đấm ra với Tạ Mục Trì, nếu như là trước kia thì anh sẽ mặc kệ tất cả mà hất bàn rồi lao vào đánh nhau. Tuy nhiên, hiện tại ở bên cạnh anh còn có người con gái anh thích, anh cũng không muốn cô bị thương nên đã nhìn tên kia, nói:

- Khoa thể dục chỉ biết vung nắm đấm để nói chuyện sao? Tại sao không dùng một trận bóng rổ để phân cao thấp.

Tạ Mục Trì nói xong thì đám người bên khoa thể dục liền cười lớn, hiển nhiên bọn họ cũng cho rằng bọn họ trước sau gì cũng sẽ thắng thôi, ngại gì mà không chơi chứ.

Tuy nhiên, yêu cầu của bạn họ vô cùng quá đáng, nếu như đội của Tạ Mục Trì thua thì phải chui qua hai chân của họ, còn phải bắt loa nói với cả trường rằng anh là đồ vô dụng. Khi nghe đến yêu cầu thì Hứa Nguyệt Y đã kéo vạt áo của anh, sau đó nhỏ giọng nói:

- Mục Trì, hay thôi đi, đừng làm như vậy...

Tạ Mục Trì nhìn gương mặt lo lắng của cô dành cho mình mà cảm thấy vô cùng ấm áp, lại còn nhìn cô mỉm cười dịu dàng. Tuy nhiên đám thanh niên kia vừa nhìn đã thích Hứa Nguyệt Y ngay, hắn ta nhìn cô, lại nói:

- Em gái nhỏ xinh đẹp, em đúng là xinh xắn thật đó... Em nghĩ sao về việc hẹn hò với anh?

Không để Tạ Mục Trì lên tiếng thì Hoắc Ninh Tường đã không nhịn được mà bước đến, đôi mắt sáng quắc như chim ưng đang chuẩn bị săn mồi nhìn chằm chằm vào cái tên vừa phát ngôn dơ bẩn kia, nói:

- Nếu tao thắng, tao lấy cái mạng chó của mày!

- Mày là thằng nào? Mày với cô em xinh đẹp này có quan hệ gì?

- Có quan hệ gì thì liên quan gì tới mày, nói đi, có đánh hay không đánh?

- Đánh!

[...]

Cuối cùng thì buổi sáng hôm gần như là cả trường đều kéo đến sân bóng rổ, khi này Hứa Nguyệt Y mới nhìn Hoắc Ninh Tường và Tạ Mục Trì, nói:



- Sao hai người lại chấp nhận thi đấu chứ?

- Vì nó dám dòm ngó em!

- Vì nó không biết điều!

Cả hai người đồng thanh nói, xong lại nhìn nhau đầy hận thù, tuy bây giờ hai người họ đang cùng một đội nhưng vẫn không thể ngừng đấu đá được mà.

Mãi cho đến khi vào sân, Hoắc Ninh Tích mới lắc đầu tặc lưỡi, nói:

- Đúng là không biết lượng sức.

Vốn dĩ Hứa Nguyệt Y còn tưởng dì nhỏ đang nói hai người họ không biết lượng sức, vì dù sao đi nữa đối thủ của họ cũng là người của khoa thể dục, thể chất lẫn kĩ năng đều cao hơn, ngay cả vóc dáng cũng chênh lệch rất nhiều... Lỡ như đám người kia chơi xấu thì phải làm sao đây?

Gương mặt của Hứa Nguyệt Y càng lúc càng lo lắng, nhưng Phù Ngân Cát ở bên cạnh lại nói:

- Cậu đừng lo, Mục Trì và Luân Vũ có thể xem là cặp bài trùng trên sân đấu đó. Nếu không phải vì cả hai người đều phải kế nghiệp gia đình, thì họ đã theo khoa thể dục rồi.

Cô nhìn sang Phù Ngân Cát, dường như cô ấy hiểu rất rõ về Tạ Mục Trì thì phải... Đột nhiên dòng suy nghĩ này của cô liền bị bản thân cô đánh tan, bây giờ cô đang nghĩ linh tinh gì vậy chứ. Nói sao thì cả hai cũng là bạn từ lâu, hiểu rõ nhau cũng là chuyện bình thường thôi, có gì mà ngạc nhiên chứ. Cô đúng là điên rồi!

Trong lúc này, Phù Ngân Cát nhân cơ hội không có cái đuôi Hoắc Ninh Tường ở đây liền ghé vào tai cô, nói:

- Y Y à, Mục Trì rất thích cậu đó, cậu ta đã chờ cậu năm năm rồi. Từ đó đến nay cậu ta cũng chưa từng tiếp xúc với người con gái nào quá thân mật chứ đừng nói là bạn gái. Còn tớ là trường hợp đặc biệt, mẹ tớ và mẹ của cậu ta vô tình biết nhau rồi thân thiết, nên bọn tớ cũng thân thiết với nhau.

Dừng một chút, Phù Ngân Cát lại nói:



- Cậu yên tâm, tớ cũng không có thích cái tên nắng mưa thất thường đó đâu.

- Vậy cậu nói với tớ chuyện này để làm gì?

- Nhắc nhở cậu nên cẩn thận, Tạ Mục Trì rất gian xảo, không chừng tới lúc cậu bị lừa mà vẫn không biết bản thân bị lừa đấy.

Nói xong Phù Ngân Cát cũng chỉ mỉm cười rồi chuẩn bị xem trận đấu, hiển nhiên Hứa Nguyệt Y cũng suy nghĩ về những lời cô ấy đã nói. Cô cũng không biết lời của Phù Ngân Cát nói có đúng hay không nữa...

Vì nói thế nào đi nữa thì thời gian cô gặp Tạ Mục Trì ở quá khứ rất ngắn ngủi, chẳng những ngắn mà còn không có chút tiếp xúc nào nữa. Cùng lắm là khi vào lớp thì có giới thiệu tên của nhau thôi, chứ cô không hề biết gì về anh.

Một người mà bản thân mình cũng không hiểu rõ mà Tạ Mục Trì có thể ngày nhớ đêm mong suốt năm năm sao? Điều này có quá vô lý không chứ?

Trong khi cô đang nhìn anh, vừa đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, không gian tựa như đang ngừng lại giữa hai người bọn họ, Tạ Mục Trì nhìn cô rồi mỉm cười, còn vẫy vẫy tay với cô nữa chứ...

Mặc dù anh đang ở khá xa, mà cô cũng đã chen lấn nên di chuyển đi không ít, vậy mà chỉ cần quay đầu lại là anh đã có thể nhìn thấy được cô... Kì diệu thật đó.

Còn chưa để cô hồi đáp thì anh lại làm một loạt hành động khó hiểu, anh chỉ tay lên ngực trái rồi lại chỉ tay lên đầu mình, nháy mắt một cái nữa chứ.

Hứa Nguyệt Y không hiểu gì cả.

Nhưng Phù Ngân Cát ở bên cạnh lại nói:

- Đó là hành động Tạ Mục Trì luôn làm trước khi bắt đầu trận đấu. Ý nghĩa của nó là "Tớ sẽ dành chiến thắng", nhưng tay chạm vào ngực trái thì có nghĩa là "tớ sẽ dành chiến thắng cho cậu". Y Y, cậu ấy đang nói với cậu đó.

- Nói... Nói với tớ á?

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.