Chương trước
Chương sau
Vì đã biết Tạ Mục Trì có ý đồ xấu với Hứa Nguyệt Y nên Hoắc Ninh Tường cũng không rời mắt khỏi cháu gái mình dù chỉ là một chút, ở trên lớp hay ngoài sân, ở phòng học hay thư viện, tất cả những nơi Hứa Nguyệt Y ở đều có mặt của Hoắc Ninh Tường.

So với Hoắc Ninh Tích khôn ngoan thì đương nhiên Hoắc Ninh Tường lo lắng cho đứa cháu gái nhát gan hơn rồi, bởi thế nên cậu ta không phải canh me em gái, vì chỉ có Hoắc Ninh Tích chơi chết người ta, chứ làm gì có ai chơi được Hoắc Ninh Tích cơ chứ.

Nhưng với sự giám sát sát sao của cậu nhỏ nhà người trong mộng cũng làm cho Tạ Mục Trì chán nản, tuy bề ngoài là hai người họ đang ngồi học bài, mà ở phía đối diện lại chính là Hoắc Ninh Tường đang ngồi khoanh tay nhìn chằm chằm vào họ, bây giờ Tạ Mục Trì có cảm giác đánh lẻ đi hẹn hò mà bị phụ huynh bắt gặp vậy đó.

Hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, Tạ Mục Trì chưa từng có không gian riêng với người mình thích, anh thật sự quá chán nản. Nhìn sang ghế ngồi của cô, vì hiện tại Hứa Nguyệt Y vẫn chưa đến lớp nên Phù Ngân Cát và Kiều Luân Vũ cũng đi đến nhìn anh, sau đó nói:

- Tạ thiếu của chúng ta xem ra khó mà đưa nàng về dinh rồi. Cậu nhỏ nhà Nguyệt Y hung dữ thật đó, quả nhiên chỉ có Ninh Tích là đáng yêu nhất.

Kiều Luân Vũ nói xong liền nhận được cái lườm đầy yêu thương của bạn mình, Phù Ngân Cát cũng nhìn anh, sau đó nói:

- Tớ rất muốn giúp cậu và Y Y, nhưng cái tên khó ưa đó đúng là biết cách làm người ta tức giận. Mỗi lần mở miệng đều bị nói móc đến khó nghe, ai bị mù mới yêu phải tên thần kinh đó!

- Cậu vừa nói gì?

Phù Ngân Cát chỉ vừa mới dứt lời là giọng nói của Hoắc Ninh Tường đã phát ra ngay phía sau lưng của cô ấy, lúc này Phù Ngân Cát liền cười xòa, nhìn Hoắc Ninh Tường, nói:

- Cậu đến sớm vậy.



- Chỉ có ai bị mù mới yêu tôi sao? Cậu nói vậy à?

- Không có, không có, không có, cậu nghe nhầm rồi, tôi... Tôi nói là nói Tạ Mục Trì, chỉ có ai đui mù mới yêu cái tên này thôi, cậu nhìn xem... Cậu ta có khác gì một ông quan tham đâu chứ? Cậu ta yêu ai là chỉ làm khổ con gái nhà người ta thôi. Hoắc đại nhân, tớ không có nói xấu cậu đâu nha, thật đó.

Quả nhiên là bạn thân chí cốt, thân ai nấy lo, cốt ai nấy hốt mà. Người ta thì có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, còn Phù Ngân Cát này thì có họa liền đổ hết tội lỗi lên đầu của Tạ Mục Trì, quả nhiên là bạn tốt!

Hoắc Ninh Tường làm sao có thể tin cái miệng giảo hoạt của Phù Ngân Cát chứ, nhưng mà những gì cô ấy nói cậu ấy thấy cũng rất đúng, với tính cách của Tạ Mục Trì mà yêu ai thì chỉ làm khổ con gái nhà người ta thôi. Vì lẽ đó cho nên Hoắc Ninh Tường mới nhất quyết bảo vệ cho cháu gái của mình.

Nhưng thật lòng để so sánh, so với những tên khác ở ngôi trường này thì Tạ Mục Trì cũng xem như là ứng cử viên sáng giá, tuy học hơi dốt một chút, nhưng cũng không đến nổi là tệ hại... Nếu nói đến tệ hại thì phải nhìn sang Kiều Luân Vũ kia kìa.

Hứa Nguyệt Y sau đó cũng đi vào lớp cùng với Hoắc Ninh Tích, đương nhiên Kiều Luân Vũ liền nhanh chóng vẫy đuôi đón chào học bá nhà mình, chẳng những vậy mà còn rất nhiệt tình chuẩn bị đồ ăn sáng cho người mình thích nữa chứ.

Còn cô cũng ngồi xuống chỗ của mình, nhìn qua thấy Tạ Mục Trì vẫn còn đang nằm dài trên bàn, cô có hơi lo lắng, nói:

- Mục Trì, cậu không sao chứ?

Tạ Mục Trì cũng chán nản ngước mắt lên nhìn cô, trong ánh mắt của anh có chút gì đó rất buồn bã, nhưng cô lại không hiểu tại sao anh lại buồn bã chứ?

- Y Y, muốn ở riêng với em thật là khó. Cậu nhỏ hình như rất ghét anh... Chỉ vì anh thích em thôi sao? Hơn nữa anh cũng chưa làm gì mà...



Hứa Nguyệt Y nghe đến ba chữ "Anh thích em" liền ngạc nhiên, cô còn nghĩ trước đó Tạ Mục Trì chỉ là muốn trêu chọc cậu nhỏ nên mới nói như thế thôi... Thế có nghĩa là anh thật sự có tình cảm với cô á?

Còn chưa đợi cô nói gì một nhóm nam sinh năm ba đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, đi đến trước mặt của Tạ Mục Trì, có chút kinh miệt nói:

- Mày là Tạ Mục Trì đúng không?

Vốn dĩ Tạ Mục Trì đang diễn vai chú cún bị bỏ rơi, hi vọng Hứa Nguyệt Y có thể yêu thương anh nhiều hơn.

Nhưng với sự xuất hiện của những vị khách không mời này thì có vẻ như vai chú cún cũng bị anh đạp đổ rồi. Đưa ánh mắt không chút vui vẻ nhìn họ, nói:

- Phải, thì sao? Chúng mày là ai?

- Bọn tao là sinh viên năm ba, nghe nói hôm qua mày đã đến khu bóng rổ để dành sân của đàn em tao hả? Sao nào, muốn làm trùm trường sao?

Tạ Mục Trì nghĩ ngợi một chút, rồi lại cười khinh bỉ, nói:

- Hóa ra mày là đại ca của mấy tên kém cỏi hôm qua sao? Khoa thể dục mà lại để thua khoa kinh tế, không thấy nhục mặt à?

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.