Gian phòng của Vũ Văn Anh chính là nơi y ở ngày trước, nhưng giờ trở thành một nơi xa lạ, vắng bóng người ra vào. Trước kia, chỉ có y với Diệu Ngôn ở đây, giờ có thêm Lai Niệm, nhưng khoảng sân trống trải kia vẫn chẳng thêm náo nhiệt, mà càng trở nên yên tĩnh… yên tĩnh cơ hồ không có hơi người.
– Công tử, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong thôi.
Diệu Ngôn nhẹ nhàng khoác thêm một lớp áo khoác lên người Vũ Văn Anh. Thế nhưng y lại cởi ra trả lại cho Diệu Ngôn, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo y không thấy lạnh. Diệu Ngôn ánh mắt trầm xuống ảm đạm, lẳng lặng đứng một bên. Công tử… đã thay đổi, không thể tin tưởng người khác vô điều kiện như trước nữa, mà giờ trở nên thập phần phòng bị với tất cả mọi người.
Lúc này, Lai Niệm bưng dược đi tới, không hiểu vì sao mà mặt mũi tái nhợt, tay bưng dược cũng run run. Diệu Ngôn thấy hắn có vẻ khác lạ, vội vàng đưa tay đón lấy bát dược, rồi đi đến trước mặt Vũ Văn Anh:
– Công tử, tới giờ uống thuốc rồi.
Vũ Văn Anh cúi đầu nhìn nhìn, vô thanh vô tức tiếp nhận bát dược, một ngụm uống sạch, Diệu Ngôn thấy vậy trong lòng vô cùng đau xót. Trước kia dược đắng như vậy công tử sống chết cũng không uống, mỗi lần như vậy đều nhờ Vương gia vừa đấm vừa xoa mới khiến y uống xong, trái ngược với công tử hiện tại, im lặng khiến người khác phải sợ hãi. Diệu Ngôn không nghĩ rằng chỉ vì lưỡi y bị thương cho nên mới trở nên trầm mặc như vậy, mà ngay cả ánh sáng rực rỡ ngày trước trong đôi mắt kia cũng đã lụi tắt. Không nói một lời, cả người mơ mơ màng màng như thể hồn đã lìa khỏi xác.
Sắc trời dần dần tối đen, Vũ Văn Anh nhắm mắt lại. Lại thêm một ngày……
Xoay người đi vào trong phòng, y tùy tiện lấy một quyển sách trên giá xuống, lật lật vài trang rồi lại bắt đầu ngồi thất thần, lắng nghe thanh âm thì thầm nói chuyện phiếm của Diệu Ngôn với Lai Niệm.
– Lai Niệm, hôm nay ngươi làm sao vậy, cứ run rẩy mãi? – Đây là giọng Diệu Ngôn.
– Ngươi biết không, hôm nay ta được gặp Hoàng thượng……
– Gặp Hoàng thượng thì có gì là lạ? Hoàng thượng thương yêu Vương gia chúng ta như vậy, số lần đến phủ cũng nhiều như vậy. Việc chúng ta gặp người cũng là việc bình thường mà thôi.
– Ta biết. Nhưng… nhưng… hôm nay Hoàng thượng còn bắt chuyện với ta. Hoàng thượng đã nói chuyện với ta. – Thanh âm Lai Niệm vui sướng đến phát run.
– Thật sao? – Diệu Ngôn cũng cảm thấy hưng trí. – Thế Hoàng thượng nói với ngươi cái gì?
– Hoàng thượng vốn đang cùng Vương gia đi dạo sau hoa viên, lúc gặp ta đi ngang qua, liền hỏi ta trong phủ có người bị bệnh à, ta liền trả lời là công tử. Hoàng thượng không hiểu, nên hỏi ta công tử là ai. Ta đang định trả lời, Vương gia đã ngắt lời, bảo là một người hèn mạt mà thôi, sau đó lệnh cho ta đi chỗ khác. Diệu Ngôn tỷ tỷ, chẳng phải Vương gia thích công tử hay sao? Tại sao lại nói công tử là kẻ hèn mạt?
– Xùy! – Diệu Ngôn vội vàng nói, chỉ sợ công tử từ sau khi tập võ thính lực cũng tăng lên không ít, chẳng may lại nghe được. – Nếu công tử mà nghe thấy thì chết! Công tử đã mang ưu sầu rồi, nếu lại bị thêm việc này nữa thì phải làm sao! – Diệu Ngôn trách mắng.
– Không sao đâu, công tử đang xem sách, sẽ không nghe thấy gì đâu. – Lai Niệm thè lưỡi nói.
Hách Liên Quyết đóng sách lại rồi lên giường nằm, nhưng không muốn ngủ. Chốc lát sau, hắn cảm giác thấy khóe mắt mình ươn ướt, lấy tay sờ sờ mới biết được không biết mình chảy nước mắt từ khi nào.
Lúc Hách Liên Quyết đi tắm rửa về, Bồn Bội trai vẫn im ắng, không chút thanh âm, chỉ có một thái giám cùng một cung nữ đứng hầu hạ, sợ là nếu thích khách có đến thì hoàn toàn có thể thẳng tay giết người, Hách Liên Quyết liền đi đến phòng Vũ Văn Anh. Vũ Văn Anh giờ này đang ngủ, nhưng ngay cả trong giấc ngủ y tựa hồ cũng không cảm thấy an ổn, mặt mày nhăn nhíu lại, khóe mắt vẫn còn ướt. Vừa khóc sao?
Hách Liên Quyết cúi đầu hôn lên môi Vũ Văn Anh, từ khi về đây y rất thính ngủ. Vừa bị hắn hôn, Vũ Văn Anh chậm rãi mở mắt ra, liền thấy Hách Liên Quyết, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp, sau đó cuộn mình lại sát vào góc giường. Hách Liên Quyết bị hành động trốn tránh này của y làm cho mất hứng, một chút đay xót vừa mới dâng lên chợt biến mất, lạnh lùng nói:
– Lại đây!
Vũ Văn Anh đôi mắt liền lộ vẻ sợ hãi, thân thể có chút lạnh run, nhưng vẫn co rúm một chỗ. Ánh mắt xếch như diều hâu của Hách Liên Quyết nhìn chằm chặp vào y, rồi tiến đến tóm lấy Vũ Văn Anh lôi từ góc giường ra, bắt y phải nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Sao vậy? Anh nhi quên rằng ngươi với bổn vương trước kia yêu nhau đến mức nào rồi hay sao? Bổn vương đáp ứng ngươi, nếu ngươi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra, bổn vương sẽ đối đãi với ngươi như trước.
Vũ Văn Anh nước mắt đã chảy ra, liền nhắm mắt lại, không hề để ý đến hắn. Hách Liên Quyết chỉ cảm thấy ***g ngực một trận lửa giận:
– Vũ Văn Anh, ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao? Hỏi ý kiến của ngươi chính là bổn vương có lòng để mắt tới ngươi, đừng nghĩ đến việc được đằng chân lân đằng đầu! – Hắn nổi giận nói.
Diệu Ngôn cùng Lai Niệm bị tiếng động lớn làm tỉnh giấc, chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng này, hai người nhất thời sợ tới mức liền quỳ sụp xuống:
– Vương gia, ngài tha cho công tử đi. Vết thương ở lưỡi của công tử còn chưa khỏi hắn, không thể nói chuyện, chứ không phải không muốn trả lời Vương gia đâu ạ. Cầu xin ngài, tạm tha cho công tử đi.
– Đúng vậy Vương gia, sức khỏe công tử còn yếu, lần trước có thể cứu sống đã là một kỳ tích rồi, lần này tuyệt đối không nên ép buộc công tử nữa.
– Các ngươi mau cút xuống cho ta. Không có lệnh của bổn vương, không được tiến vào. Chỉ cần ai dám tiến vào, ta liền giết hắn! – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói.
Diệu Ngôn cùng Lai Niệm nghẹn họng trân trối nhìn Hách Liên Quyết, cuối cùng đành cúi đầu lui xuống. Sau đó, hắn nhìn xuống cái người đang nằm dưới thân mình, không biết bởi vì chạm vào vết thương của y hay bởi lời nói tàn nhẫn vừa rồi, cả người y càng cuộn tròn thành một đống. Hách Liên Quyết cúi đầu cắn lên cổ y, chỉ có mấy ngày không gặp, thế nhưng Vũ Văn Anh lại có thể khiến hắn ăn không ngon. Thật sự không thể hiểu được, người như vậy, hắn làm sao có thể dễ dàng để cho y sống đến tận bây giờ.
Hắn thô bạo xé rách quần áo của Vũ Văn Anh, cúi đầu cắn mấy phát lên nhũ tiêm trước ngực y, như dự đoán Vũ Văn Anh liền phát ra một tiếng rên rỉ nhè nhẹ. Hách Liên Quyết thỏa sức đùa cợt trên người y, cắn nhẹ, liếm láp, bàn tay mơn trớn chỗ nhạy cảm của Vũ Văn Anh, nhẹ nhàng cầm hạ thân của y lên, mấy ngón tay liên tục kích thích. Hách Liên Quyết vốn đã rất quen thuộc với thân thể của Vũ Văn Anh, hơn nữa hắn lại còn có kỹ thuật làm tình cao siêu, nên Vũ Văn Anh liền cắn chặt vai hắn, nhanh chóng xuất ra trên tay hắn.
Vũ Văn Anh lúc lên đến cao trào thường cắn bả vai Hách Liên Quyết đã thành thói quen, nhưng giờ đây Hách Liên Quyết đã khác xưa, y vội vàng nhìn về phía hắn, chỉ thấy Hách Liên Quyết không những không sinh khí, mà ngược lại còn cười một cách quỷ dị:
– Anh nhi đã thoải mái rồi, giờ đến lượt ta. – Vừa nói xong, Vũ Văn Anh liền cảm giác được hung khí của hắn đã đặt tại hậu đình của mình, liền hoảng sợ, trợn tròn mắt.
Hách Liên Quyết tiến vào cũng không thuận lợi gì, trước kia có Vũ Văn Anh cùng phối hợp, nên mỗi lần tiến vào đều chẳng tốn sức. Nhưng lần này, Vũ Văn Anh dường như muốn chống lại hắn, hậu định co chặt, không chịu dung nạp ngoại vật kia. Thử vài lần không được, Hách Liên Quyết không nhịn được nữa, tức giận nói:
– Thả lỏng ra, bằng không người chịu khổ là ngươi đó. Bảo ngươi thả lỏng, nghe rõ chưa!
Vũ Văn Anh rưng rưng nước mắt, vẫn nhất quyết lắc đầu. Không phải y không muốn thả lỏng, mà là sau bao nhiêu chuyện xảy ra như vậy, thân thể y đã không muốn tiếp nhận Hách Liên Quyết nữa.
Thấy y vẫn không chịu thả lỏng, tất cả kiên nhẫn của Hách Liên Quyết đều biến mất, hung hăng tiến vào cho bằng được. Vũ Văn Anh đau đến nỗi không thể hét lên, chỉ biết vùi đầu vào trong gối, gắt gao cắn chặt răng. Đau quá! Thân thể y như bị xé thành hai mảnh vậy. Từng giọt từng giọt nước mắt trào ra, thấm vào gối. Khi hậu đình y chảy máu, Hách Liên Quyết vẫn ra sức ra vào. Không ngờ rằng mình lại khát khao cơ thể này đến vậy, không một tiểu quan nào có thể khiến hắn thỏa mãn như vậy. Chỉ có y, chỉ có y! Sau một hồi cuồng liệt trừu sáp, Hách Liên Quyết kêu tên Vũ Văn Anh.
Dục vọng dần lùi xa, Hách Liên Quyết lúc này mới nhận ra người dưới thân mình có điểm không xong, bộ dáng trầm lặng quỷ dị. Hắn vội vàng lật thân y lại, phát hiện Vũ Văn Anh đang cắn chặt răng, bởi vì giấu mặt trong gối lâu quá mà mặt mũi đỏ bừng lên.
– Hỗn đản! Ngươi muốn bản thân mình nghẹn đến chết sao? – Hách Liên Quyết nhịn không được liền giận dữ hét lên, nhưng vẫn thấy y cắn chặt răng như trước, vội vàng nắm chặt lấy cằm y. – Há miệng ra! Lần trước thì cắn lưỡi, lần này muốn cắn đứt răng sao!
Hách Liên Quyết tức giận cơ hồ mất hết lý trí, vài lần cạy miệng y không được, liền nổi giận, vung tay tát một cú trời giáng lên mặt Vũ Văn Anh.
– Oa!
Bởi vì chịu lực quá mạnh, Vũ Văn Anh liền quay đầu sang một bên, thổ ra một ngụm máu, trước mắt cũng trở nên mờ mịt, thứ gì cũng không rõ ràng. Chờ đến khi y vừa mới khôi phục một chút, một bạt tai lại giáng xuống, tiếp đó là tiếng mắng của Hách Liên Quyết:
– Bổn vương sủng ái ngươi là phúc của nhà ngươi, thế mà dám ra vẻ cao giá, phá hỏng hưng trí của bổn vương. Đừng tưởng bổn vương không dám giết ngươi! Cứ chờ đến khi bổn vương chơi chán ngươi rồi, sẽ cho người chết không toàn thây!
Vũ Văn Anh bị đánh đến nỗi lỗ tai như muốn nổ tung, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi mà ngất đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]