Sự thật luôn trái với lòng người, cho dù có bị thương nặng như vậy, Vũ Văn Anh vẫn tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Hách Liên Quyết đang nhìn mình. Đúng vậy, thế mới chính là vẻ ngoài của hắn, còn những vẻ dịu dàng, ôn nhu ngày xưa, tất cả đều là giả.
– Tứ ca của ta đâu? – Câu đầu tiên khi tỉnh dậy của y là hỏi về Vũ Văn Hàm, Hách Liên Quyết thấy có chút bực dọc, nhíu nhíu mày.
– Vách núi cao, sợ là đã thịt nát xương tan. – Hắn tàn nhẫn nói.
– Ha ha…… – Vũ Văn Anh cười thê thảm, Diệu Ngôn đứng một bên cũng đẫm nước mắt, rồi nghe thấy thanh âm của y thầm thì. – Là đệ hại huynh, Tứ ca. Là Anh nhi hại huynh, huynh không được chết, không được chết……
Tâm đã chết, thể xác này còn cần làm chi? Vũ Văn Anh hạ quyết tâm, cắn mạnh vào lưỡi mình. Sợ bị người khác phát hiện, y không ngừng nuốt lấy từng dòng máu trào ra, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình thản.
Hách Liên Quyết nhìn thấy cổ Vũ Văn Anh không ngừng run rẩy, trong lòng liền hoảng hốt, vội vàng tiến đến tóm lấy cằm y:
– Vũ Văn Anh, mở miệng ra.
Vũ Văn Anh nhất quyết cắn chặt răng, không chịu mở ra, cho dù Hách Liên Quyết có dùng hết sức bóp chặt đến nỗi đem xương cốt y vỡ nát ra, cũng không thể bắt y mở miệng ra. Hách Liên Quyết sợ hãi đến mức quên cả thở:
– Mở miệng ra, bổn vương ra lệnh cho ngươi mở miệng ra! Các ngươi chết cả rồi sao? Mau lại đây banh miệng hắn ra cho ta!
Hách Liên Quyết luống cuống đến nỗi chân tay cứ dại ra, không biết làm thế nào, chỉ biết quát mắng bọn hạ nhân. Ngay lập tức, Vũ Văn Anh ngồi trên giường bị một đống người vây quanh, ba chân bốn cẳng banh miệng y ra.
– Oa…… – Cuối cùng cũng không thể chống lại sức mạnh của nhiều người, Vũ Văn Anh mở miệng, phun ra một bụm máu, nhiều đến nỗi người khác nhìn vào thấy phát sợ. Trong phút chốc, Hách Liên Quyết không biết phải làm sao.
– Mau…… Gọi ngự y tới, mau đi gọi ngự y cho ta!
Đầu tiên giọng hắn vô thức trở nên nhỏ xíu, sau đó mới dùng hết sức mà rống lên. Bọn hạ nhân chưa bao giờ thấy chủ nhân mình trở nên thất thố như vậy, sợ tới mức muốn tè ra quần rồi chạy đi tìm ngự y.
Hách Liên Quyết nhìn thấy đôi mắt Vũ Văn Anh dần dần trở nên mờ mịt, liền hung hăng đấm một phát vào bụng y, trừng mắt nói với y:
– Vũ Văn Anh, ta cảnh cáo ngươi, ngươi không được phép chết! Bổn vương không cho ngươi chết ngươi đừng hòng nghĩ đến chuyện chết. Ngươi nghe cho rõ đây, ngươi mà chết, Diệu Ngôn, Lai Niệm, Đồng Bá, tất cả những người đã từng chiếu cố ngươi đều phải chết, ngươi nghe rõ chưa? Bổn vương đã nói là sẽ làm đấy!
Hai con ngươi y mở trừng ra bởi ẩu đả lúc trước cùng uy hiếp hiện tại, hai ánh mắt đầy ngập nước mắt nhìn chòng chọc Hách Liên Quyết, âm thầm trách mắng hắn. Ngự y đến nhìn thấy cảnh này liền đứng im tại chỗ, sau đó bị Hách Liên Quyết gầm lên giận dữ mới vội vã tiến lại bắt mạch, xem mắt, khám miệng vết thương, kê đơn, vội vội vàng vàng hoàn thành chức trách của mình.
Đợi đến khi vết thương được xử lý xong, Vũ Văn Anh lần thứ hai rơi vào giấc ngủ hỗn loạn. Hách Liên Quyết ngồi bên giường y, ngắm nghía dung nhan đang ngủ của Vũ Văn Anh, không nhịn được mà đưa tay vuốt lên đôi mày đang nhíu chặt của y. Sao vậy? Ngay cả trong mơ cũng vẫn cảm thấy khó chịu như vậy sao? Nhớ tới việc chính mình để mặc cho Vũ Văn Nhiên bắt cóc y đi mất, trong lòng hắn vậy mà lại chẳng cảm thấy thư thái như mong đợi. Có thể diệt trừ Liễu phi mà không phải trực tiếp ra tay, hắn rõ ràng rất cao hứng, có thể cướp đi nữ nhân tối sủng của hoàng huynh, nữ nhân nằm trong lòng hoành huynh. Thế nhưng, hắn lại rất hoảng sợ, ngập tràn trí óc hắn chỉ toàn là hình ảnh của Vũ Văn Anh hàng ngày vẫn cười với hắn. Rượu, một ly nối tiếp một ly đổ vào miệng, hắn luôn là người có tửu lượng rất tốt, nhưng giờ đây lại cảm thấy rượu kia thật cay đắng. Được rồi, cho dù không có sự giúp đỡ của Vũ Văn Nhiên, hắn nghĩ rằng chính mình cũng có thể làm được, không cần phải…… mượn tay kẻ khác. Nghĩ đến đây, Hách Liên Quyết lập tức xông ra ngoài, nhảy lên ngựa rồi phóng đi. Khang Tề An hoảng sợ, vội vàng dẫn theo một tiểu đội người đi theo. Khi nhìn thấy thân hình gầy gầy, không chút sinh khí đang nằm trong lòng Vũ Văn Hàm kia, Hách Liên Quyết cơ hồ quên cả thở. Vũ Văn Nhiên… Vũ Văn Nhiên vì sao không giết y luôn đi!
Lúc này, người đang ngủ kia bỗng phát ra âm thanh than nhẹ, thống khổ, Hách Liên Quyết căng thẳng nhìn lại, phát hiện cánh tay vừa được băng bó của Vũ Văn Anh đang run rẩy kịch liệt. Đau lòng khiến hắn liền đưa tay xoa xoa cho y, cứ như vậy cho đến khi hai mí mắt y giãn ra mới ngừng. Đáng chết, cái tên Vũ Văn Nhiên kia dám chặt đứt gân tứ chi Vũ Văn Anh. Nghĩ đến đây, sát khí trong lòng Hách Liên Quyết lại bùng lên. Ngón tay hắn có chút run rẩy vuốt ve khuôn mặt Vũ Văn Anh. Vì sao hắn lại quan tâm đến một người tầm thường thế này? Trên đời này, người hắn quan tâm nhất chỉ có Hách Liên Mặc mà thôi. Hiện tại đang xảy ra chuyện gì vậy? Chính hắn cũng bắt đầu trở nên rối loạn. Không phải hắn vì Hách Liên Mặc có thể hy sinh tất cả hay sao? Chẳng lẽ, chính hắn giờ đây không muốn vì hoàng huynh mà hy sinh thêm nữa?
Anh nhi……
Không! Hách Liên Quyết đứng lên, lùi mạnh mấy bước. Làm sao có thể? Một chất tử thân phận đáng xấu hổ, làm sao có thể chiếm được sự coi trọng của Hách Liên Quyết hắn? Chẳng lẽ hắn trêu đùa quá trớn đến nỗi chính bản thân hắn cũng bị lừa gạt? Nhất định là như vậy! Hách Liên Quyết ánh mắt lại lạnh xuống, phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc mở mắt ra lần nữa, không thấy Hách Liên Quyết, quả nhiên không muốn chăm sóc y sao? Lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi:
– Công tử, rốt cuộc ngài cũng chịu tỉnh lại!
Diệu Ngôn vẻ mặt vừa mừng vừa sợ phản chiếu cả lên đôi mắt. A, ngay cả Lai Niệm cũng ở đây, muốn uy hiếp y sao, muốn làm y cứ thế khuất nhục mà sống sao, muốn y không thể trở về Tây Đoan nữa sao?
Vũ Văn Anh suy nghĩ hỗn loạn, muốn mở miệng nói, đột nhiên đầu lưỡi truyền đến một cơn đau buốt, khiến sắc mặt y trở nên trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán. Lai Niệm vội vàng tiến đến nói:
– Công tử hiện tại không thể nói chuyện. Nếu công tử có gì phân phó, thì cứ viết vào giấy. Công tử, có muốn nô tài lấy giấy bút không? – Lai Niệm cẩn thận nói.
Vũ Văn Anh khẽ lắc đầu, lại nhắm mắt lại. Toàn thân y đau quá, nỗi đau đớn này từng giây từng phút nhắc nhở y về những chuyện đã xảy ra. Thân thể y không khỏi cuộn mình lại.
– Công tử, ngài hãy ăn hết bát cháo này rồi hãy ngủ. Mấy ngày nay ngài không ăn rồi, ngự y nói vì lưỡi ngài bị thương, nên giờ chỉ ăn được cháo trắng. Công tử, ngài ăn nhiều một chút đi. – Thanh âm Diệu Ngôn truyền đến.
Người nằm trên giường vẫn không động đậy, hai mắt nhắm chặt lại, nếu không nhìn thấy ngực y vẫn phập phồng, Diệu Ngôn có lẽ đã nghĩ y không còn sống. Qua một hồi lâu, lâu đến mức Diệu Ngôn nghĩ rằng y đã ngủ, Vũ Văn Anh mới khẽ gật đầu. Diệu Ngôn mừng đến rớt nước mắt, vội vàng lau nước mắt đi, tiến đến nâng y dậy, sau đó từng thìa từng thìa đút cho y ăn. Bởi vì lưỡi bị thương, Vũ Văn Anh ăn cực kỳ chậm, Diệu Ngôn cũng không thúc giục y, mỗi lần nhìn thấy y nuốt xuống, vẻ mặt lại sung sướng muốn nhảy cẫng lên. Một chén cháo ăn xong, nửa canh giờ đã trôi qua. Diệu Ngôn vui sướng dọn dẹp bát đĩa, vẫn nghĩ rằng công tử sẽ không chịu ăn cơm, vẫn lo lắng rằng công tử sẽ giận Vương gia, cuối cùng thì cũng có thể thở phào được rồi.
Vũ Văn Anh yên lặng nhìn thân ảnh Diệu Ngôn cùng Lai Niệm đang bận bịu vì mình, nước mắt y chỉ trực trào ra. Tại sao chứ? Y đã làm sai điều gì sao? Tại sao ngay cả quyền được chết cũng không thể có? Quyết, tại sao lại độc ác với ta như vậy? Tứ ca, là đệ hại huynh, là đệ hại huynh! Kẻ đáng chết là y, tại sao kẻ chết lại không phải là y!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]