Ban đêm, Tử Li cuốnchăn lăn qua lộn lại, toàn thân thấm đầy mồ hôi, nóng chết được! Tứcgiận đá văng chăn ra, chỉ chốc lát sau lại cảm thấy trên người lạnh đếnmức nổi da gà. Cứ như thế giằng co một trận, thật sự là khó chịu, liềnđơn giản xốc chăn ngồi dậy. Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, gió lạnhtừng trận.
Liếm liếm đôi môi khô sáp, Tử Li xuống giường tự mình rót chén nước, nước trà thằng nhập hầu, thân mình nhịnkhông được run run vài cái! Sờ sờ tay chân, cuộn cánh tay về với ổ chănkhông phải thực ấm áp.
Hôm sau, Minh Nguyệt đánhgiá thời gian Tử Li tỉnh lại, cùng đám người Xuân Lam bưng nước ấm nhẹnhàng đẩy ra cửa phòng Tử Li, xốc lên sa liêm, thấy Tử Li vẫn toàn bộlui ở trong chăn ngủ đến thực sâu, chỉ lộ ra một nắm tóc dài mềm tán ởtrên gối đầu.
“Điện hạ, điện hạ? Nên rời giường !”
Người trên giường không hề sở động.
“Điện hạ, đã là giờ Thìn (7h-9h) !” Minh Nguyệt lại thăm dò nói, nhưng Tử Livẫn còn không có phản ứng, nếu là ngày thường, cho dù y không muốn dậycũng sẽ trở mình nói nhỏ đem bản thân chôn ở dưới gối đầu tiếp tục ngủ,còn chưa từng giống hôm nay im lặng như vậy.
“Là bị bệnh sao?” Xuân Lam ở phía sau cũng buông chậu để sát vào thình lình nói.
Minh Nguyệt đại mi hơi nhíu, tiến lên xốc lên chăn đắp quá đầu Tử Li, quảnhiên lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu chặt đôi mày hai má đỏ hồng khôngbình thường, tay sờ lên trán gần như bị phỏng!
“Mau truyền ngự y, người khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-tu-dien-ha/1351358/quyen-3-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.