Sau thời gian lâmtriều, hàng trăm quan lại đủ mọi cấp bậc thối lui. Giờ đây trong ngự thư phòng chỉ còn lại Sở Kinh vương Hoành Húc đang ngồi tựa vào ghế sauchiếc bàn chất đầy án thư, thân vận bộ thường phục màu đen viền vàngthay cho long bào uy nghiêm hàng ngày. Đế vương một tay tựa vào tháidương một tay gõ nhẹ mặt bàn, chăm chú lắng nghe trinh sát báo cáo tìnhhình với một vẻ mặt khó lường.
Lão thừa tướng Trâu Nghiêm Niệpđứng một bên khẽ híp lại cặp mắt tinh tường khó đoán, cằm lộ ra bộ râutinh tế, trên gương mặt cũng mang biểu cảm giống hệt hoàng đế khiếnngười khác không khỏi thót tim.
Lại bộ thượng thư Lương Duẫn Bình thì lại nhất nhất tuân theo qui tắc lễ nghĩa mà nghe tin tức mới nhấtmà trinh thám vừa báo về.
“Hai vị ái khanh đối việc này thấy thế nào?”
Ra hiệu cho trinh thám lui ra, Hoành Húc mới hướng ánh nhìn về phía Thừa tướng cùng Thượng thư, mở miệng hỏi.
“Bệ hạ, vi thần cho rằng Bắc Linh quốc đi sứ lần này nhất định có mục đíchkhác.” Lương Duẫn Bình tiến lên từng bước, chắp tay trả lời.
“Hửm? Chẳng phải Bắc Linh hàng năm đều phái Tiềm quan viên đi sứ sang nước ta sao? Lí do gì khanh cho rằng lần này bọn họ đến với mục đích khác?” Nét mặt Hoành Húc vẫn không từ bỏ vẻ bình lặng khi nãy.
“Theo nhưtrinh sát vừa rồi tự thuật, đoàn sứ giả Bắc Linh lần này do chính Ngụythần tướng quân cầm đầu, mang theo người phần lớn là võ tướng. An bàinhư thế mà nói là đi sứ tầm thường thì khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-tu-dien-ha/1351268/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.