Khương Tú Nhuận không phải người Đại Tề, nên nàng chẳng quan tâm tới tập tục Đại Tề. Phượng Vũ nhắc nhở, nàng mới nhớ ra.
Nhưng nhìn dáng vẻ ép buộc của Phượng Vũ, vậy mà lộ ra mấy phần nghiêm túc, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, chỉ nghiêng mắt hỏi hắn:
- Quân thực sự là nghĩ hơi nhiều rồi, mỗi ngày mơ mộng hão huyền, trông cậy vào chiếc bánh từ trên trời rớt xuống sao?
Phượng Vũ cũng không cảm thấy lời vừa rồi của mình có gì phải xấu hổ, chỉ cười nói:
- Mưu sự tại nhân, không phải sao?
Nói thực ra cho tới bây giờ, Phượng Vũ thật sự vẫn không tin huynh trưởng của mình sẽ quan tâm tới bất cứ nữ tử nào.
Nữ tử hiểu được thú vui khoáng đạt, biết hưởng thụ cuộc sống giống như Khương Tú Nhuận, thì nam nhân khô khan trong đầu mưu quyền giang sơn như Phượng Ly Ngô sao hiểu được thương tiếc nàng?
Hắn cũng không có yêu cầu xa vời gì, hiện tại cứ vậy đã, để Khương Tú Nhuận xoay người bước đi.
Nhưng chỉ vài câu hắn nói với nàng, cũng đủ khiến nàng phải suy nghĩ. Nàng là một nữ tử thông minh, trong phủ Thái tử thê thiếp thành đoàn. Nhìn nhận tình cảnh của mình và huynh trưởng, cũng nên hiểu lý "hành xử bao giờ cũng phải chừa đường lui cho bản thân".
Khương Tú Nhuận không nói gì nữa, dù sao hiện tại hắn cũng đã là nhị hoàng tử Đại Tề.
Bản thân mang danh trắc phi của Phượng Ly Ngô, cùng hắn đứng chung một chỗ quả thực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-nu/3353706/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.