Trong lòng nghĩ như vậy, nên ánh mắt nhìn về phía thiếu niên cũng bắt đầu trở nên quỷ dị.
Khương Tú Nhuận vốn trong lòng thấp thỏm, yếu ớt ngẩng lên thấy Phượng Ly Ngô chỉ nhìn nàng cũng không nói chuyện, nhất thời càng chắc chắn ý nghĩ trong lòng, liền hít một hơi mở miệng nói:
- "Tại hạ chỉ có một người ca ca, tính tình thuần lương, không rành thế sự, lại không có tài năng kinh thế gì, hắn ở Đại Tề làm con tin, có lẽ phụ vương cũng chẳng đón về nước, nếu Thái tử thương cảm huynh ấy một chút... Tại hạ chết cũng nhắm mắt, xin thái tử chiếu cố..."
Phượng Ly Ngô lúc đầu không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, sau khi suy nghĩ một chút liền lập tức hiểu ra, Khương Tú Nhuận nghi ngờ hắn phải giết nàng cho nên hiện tại là để lại di ngôn.
Phượng Ly Ngô híp mắt, đột nhiên đưa tay lôi một góc trắng lòi từ trong túi tóc của Khương Tú Nhuận ra.
Góc lộ ra ngoài chính là mảnh lụa ghi giấy nợ, bị Phượng Ly Ngô kéo một cái liền tung ra.
Khương Tú Nhuận a nha một tiếng, chỉ kịp kéo lại búi tóc, tránh cho tóc xổ tung ra.
Mà thái tử điện hạ thì mở đám khăn lụa ra, thản nhiên nói:
- "Quân không phải an bài hết rồi sao, định dùng thi thể chuyển đồ ra ngoài, để cho huynh trưởng khỏi sống nghèo khó sao? Nơi nào còn cần Cô trông nom chứ?"
Mới vừa nãy bởi vì vội vàng giấu đồ vào tóc, Khương Tú Nhuận cũng không kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-nu/3353632/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.