Bách Niên chạy mất thở đến khu vực hồ đá. Nơi này không có người. 
Bách Niên gọi lớn: 
“Mạn Mạn, em ở đâu?” 
Bách Niên nghe tiếng nước tung tóe linh tính có việc chẳng lành, hắn đến gần. 
Không kịp nghĩ hắn đã nhảy xuống hồ. 
Lưu Mạn như tìm được phao cứu sinh ôm lấy cổ hắn. 
“Bách Niên. Em còn sợ không gặp lại thầy. Huhu.” 
Bách Niên cố lấy tay bám vào vách đá giữ cho hai người không chìm xuống nước. 
“Mạn Mạn, có tôi không sao rồi!” 
Lưu Mạn ôm chặt người đàn ông: “Ở đây không có đường lên, chúng ta phải làm sao?” 
Tất cả đều trong dự tính của Bách Niên: 
“Em yên tâm. Lát sau sẽ có người đến cứu chúng ta!” 
Lưu Mạn rất sợ, cô ôm chặt lấy người đàn ông hơn. 
“Bách Niên, cảm ơn thầy đã cứu em!” 
“Ừ!” 
“Thầy không hỏi có chuyện gì xảy ra sao?” 
“Em thật sự muốn kể?” 
Thấy Lưu Mạn do dự Bách Niên nói tiếp: 
“Tôi không quan tâm trước đây em xảy ra chuyện gì. Cùng với ai. Tôi chỉ quan tâm em và tôi của hiện tại!” 
Nghe câu này, Lưu Mạn bật khóc. người đàn ông trước mặt cô như tỏa ánh hào quang. Từ này tình cảm của cô sẽ thuộc về Bách Niên mà thôi. 
“Cảm ơn thầy!” 
“Mạn Mạn cuối tuần này dành thời gian cho tôi được không?” 
“Thầy định làm gì?” 
“Bí mật!” 
… 
Rất nhanh đã đến cuối tuần. Lưu Mạn dậy từ rất sớm. Tiếng sột soạt soạn quần áo là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-doc-mang-ten-anh/3450437/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.