Nhạc Tri Thời không đáp, nhưng lại dùng hành động để trả lời.
Cậu ngẩng đầu hôn lên môi Tống Dục.
Vì không dám gây tiếng động ở đây, nên Nhạc Tri Thời chỉ nhẹ nhàng chà xát đôi môi mềm mại của anh. Hai tay cậu luồn vào áo choàng ôm lấy lưng Tống Dục, thân thể kề sát như truyền cho nhau hơi ấm, tương tự cặp tình nhân kia.
Ngọn lửa nhen nhóm trong đêm thu hanh khô nhưng bị nén chặt, không thể bùng cháy thiêu rụi cả cánh đồng.
Rừng cây tối đen, loáng thoáng tiếng thở và tiếng mút ướt át, bí mật “giẫm lá rụng”, tất cả những thứ đó đều không liên quan đến bọn họ.
Bọn họ chỉ là hai cái bóng của đôi lứa đang cuồng nhiệt mặn nồng với tình yêu.
Nhạc Tri Thời bị cảm giác này thiêu đốt tới mức ý thức trở nên mờ mịt, chẳng còn chút sức lực, ngay cả quyền chủ động cũng bị cướp mất, những gì do dự không dám làm đã bị Tống Dục làm hết rồi, còn cậu bây giờ đến hít thở cũng thật khó khăn.
Cậu mơ màng nghe được tiếng vải ma sát vào nhau, cách đó không xa đôi tình nhân đang thì thầm gì đó giữa nụ hôn, trong lời nói đặc biệt nghe rõ vài từ, như “không được”, “đừng”.
Tống Dục đặt những ngón tay mát lạnh trên lưng Nhạc Tri Thời, lùi lại hôn má cùng vành tai cậu. Anh còn cố ý hỏi bằng chất giọng ấm áp: “Có được không em?”
Nhạc Tri Thời cảm giác mình sắp tan rồi, nào còn sức chống cự, cậu hoàn toàn bị Tống Dục khống chế mà sự kiềm nén thường tạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169326/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.