Đêm thứ hai ở khách sạn, Nhạc Tri Thời và Tống Dục cùng nhau tắm rất lâu trong bồn tắm gần cửa sổ sát đất thơ mộng kia.
Ngoài cửa gió mạnh mưa rào, ánh đèn neon sáng rực. Nhạc Tri Thời ngẩn người dựa lưng vào lồng ngực Tống Dục nhìn ra ngoài, cảm giác như đang nhìn xuyên qua quả cầu thủy tinh vào đêm giáng sinh, cảnh tượng mờ ảo không chân thật.
Tống Dục đỡ lấy cằm Nhạc Tri Thời từ phía sau, dịu dàng để cậu ngửa đầu lên rồi cúi xuống hôn vầng trán cậu. Anh cảm thấy bản thân mình mới là điều không thật nhất.
Bọn họ như bị nhốt trong quả cầu thủy tinh vậy.
Buổi tối trước khi ngủ, Tống Dục ngồi trên giường nói muốn nghe Nhạc Tri Thời đọc nhật ký. Vốn anh chỉ nói chơi thôi nhưng ai ngờ cậu moi cuốn nhật ký ra thật, mà còn cả đống.
“Em đi xa mà lại mang theo mấy thứ này sao?” Tống Dục tùy tiện cầm một cuốn trong đống tập bày sẵn trước mặt, lật xem.
Nhạc Tri Thời tỏ vẻ đương nhiên: “Em tưởng anh vẫn đang đi tác nghiệp mà, nhỡ đâu anh không ngủ được thì sao? Anh gọi điện thoại thì em sẽ đọc cho anh nghe.”
Tống Dục thản nhiên hỏi: “Nếu anh không gọi điện thoại thì sao?”
“…” Nhạc Tri Thời mím môi, làm bộ không quan tâm lật trang vở: “Vậy thì em mang về, cũng đâu có nặng.”
Phút chốc Nhạc Tri Thời lại nói tiếp: “Nhưng anh phải gọi điện thoại cho em cơ, em nhớ anh lắm.” Cậu nhấn mạnh, chẳng biết để thuyết phục bản thân hay đang thuyết phục Tống Dục: “Tống Dục,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chat-di-ung-dang-yeu/1169325/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.